Chương 252: Sống Sót, Nhất Định Phải Sống Sót!!!
Chương 252: Sống Sót, Nhất Định Phải Sống Sót!!!
"Ta sẽ không bỏ ngươi lại mà đi." Câu tiếp theo của Lục Diệp khiến cho Lam Vũ Điệp tức đến hộc máu: "Nếu ta đi rồi, sợ là ngươi cũng không sống lâu được. Tối nay cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát."
Lam Vũ Điệp buồn bực nhìn hắn, còn Lục Diệp lại bình tĩnh đối diện với nàng.
Qua một lát, Lam Vũ Điệp mới chuyển tầm mắt, nàng biết mình không thể khuyên nổi đối phương.
Bỗng nhiên sắc mặt nàng trở nên căng thẳng: "Ngươi thay y phục cho ta?"
Mãi cho đến lúc này, nàng mới phát hiện, y phục của mình đã bị đổi, chuyển thành một bộ y phục của nam, xem kích cỡ, hẳn là nó thuộc về thiếu niên trước mặt này, hơn nữa miệng vết thương đều đã được xử lý thỏa đáng, không biết đã đắp lên loại dược gì, nhưng đã được cẩn thận băng bó. Lúc này, từ miệng vết thương đang truyền đến cảm giác tê dại.
"Không phải!"
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Lam Vũ Điệp đã đỏ lên: "Ngươi... Ngươi đã thấy hết rồi?"
"Ta đã nói không phải ta mà!" Lục Diệp vội vàng giải thích.
Ai biết đâu sắc mặt Lam Vũ Điệp càng trở nên đó: "Không phải ngươi, chẳng lẽ là Đại Bạch đổi cho ta?"
Hổ Phách ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, hình như nó có chút không vui!
Trời còn chưa sáng, hai người đã ra đi.
Một đường trốn trốn tránh tránh, Lục Diệp cũng không biết rốt cuộc Lam Vũ Điệp đã dùng loại phương pháp gì, tựa như nàng có bản lĩnh khảo sát hoàn cảnh phụ cận hay sao đó, chỉ biết rằng dưới sự chỉ dẫn của nàng, hai người có thể tránh thoát rất nhiều những nguy hiểm ẩn tàng.
Bởi vì Lục Diệp thường xuyên cảm giác được linh lực dao động ở phụ cận, cũng tương đương với ở bên ấy có tu sĩ đang giao thủ, hơn nữa những linh lực dao động kia đều cực kỳ mạnh mẽ.
Lục Diệp thầm hiểu được, những tu sĩ vòng trong kia đã chạy tới nơi này rồi, và bọn họ đang đối chọi gay gắt với nhau.
Một ngày sau, dưới sự chỉ dẫn của Lam Vũ Điệp, Lục Diệp đã tiến vào trong một sơn cốc.
Lam Vũ Điệp ngồi ở trước người Lục Diệp lật qua lật lại trên ấn ký chiến trường của mình mãi. Rất nhanh, từ một phương hướng nào đó có mười mấy người xuất hiện, xem ra nhóm người này đã trải qua không ít chiến đấu, bởi vì trên người rất nhiều thành viên đều có thương tích.
"Là người một nhà, không cần lo lắng." Lam Vũ Điệp nhận thấy Lục Diệp đang khẩn trương, vội vàng nói một tiếng.
Đám người kia nhanh chóng đi qua bên này, không đợi bọn họ đến phụ cận, Lam Vũ Điệp đã nâng mu bàn tay lên, khẽ kêu: "Người tới chính là sư huynh Bắc Đấu tông?"
Một đại hán râu quai nón cầm đầu cũng để lộ ấn ký của mình cho Lam Vũ Điệp nhìn và đáp lại: "Đúng vậy!"
Rất nhanh, mười mấy người kia đã được râu quai nón dẫn dắt vọt tới phụ cận rồi. Lục Diệp đánh giá nhóm người này, hai thất tầng cảnh, ba lục tầng cảnh, những người khác đều là tứ, ngũ tầng cảnh.
Thực lực chỉnh thể không tồi.
Lam Vũ Điệp xoay người xuống khỏi lưng hổ, ngẩng đầu nhìn Lục Diệp, trên mặt có chút xin lỗi: "Ta chỉ có thể cùng ngươi đi đến nơi đây, đoạn đường đằng sau cần một mình ngươi bước tiếp. Nhưng đừng lo, sẽ có những người khác đến tìm ngươi."
Một ngày trước, nàng đã hết lời khuyên nhủ Lục Diệp hãy bỏ mình ở lại, nhưng Lục Diệp không đồng ý. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể liên lạc với những môn phái đồng minh phụ cận, lúc này mới xảy ra tình huống trước mắt.
Lục Diệp không muốn bỏ nàng lại, để chạy trốn một mình, vì sợ nàng gặp phải chuyện gì bất trắc. Từ sau một hồi đại chiến trước đó, Lam Vũ Điệp đã có chút suy yếu, nếu bỏ nàng lại một mình lẻ loi, lỡ đâu gặp được cường địch gì đó, khẳng định nàng sẽ không ngăn cản được.
Lục Diệp nghe xong lời nói của nàng, đã hiểu rõ những gì nàng quyết định, chỉ bình thản vuốt cằm nói: "Ta đã hiểu."
"Ngươi chính là Lục Diệp kia?" Râu quai nón nhìn về phía Lục Diệp trên lưng hổ.
Lục Diệp vuốt cằm, đón nhận hơn mười ánh mắt đối diện.
Râu quai nón nhếch miệng cười nói: "Tu vi của chúng ta không cao, không thể giúp ngươi đại ân gì, nhưng sẽ không để người của Vạn Ma lĩnh bắt nạt ngươi. Chúng ta sẽ thay ngươi ngăn cản truy binh phía sau. Ngươi cứ đi đi, nhất định phải sống sót. Lá cờ của Bích Huyết tông không nên ngã xuống!"
Lục Diệp lộ vẻ mặt phức tạp nhìn nhóm người này.
Trước đó, hắn chưa bao giờ gặp mặt bọn họ, cũng chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc với những người này, nhưng giờ phút này, tất cả bọn họ lại tập trung tại nơi này vì hắn.
Bọn họ là như thế, người của Tử Hà sơn là như thế, những người đang tranh đấu cùng tu sĩ Vạn Ma lĩnh ở một nơi mà hắn không thể nhìn thấy, cũng là như thế.
Suy nghĩ trong lòng Lục Diệp bắt đầu trở nên rối rắm.
Bỗng nhiên hắn phát hiện, tuy hắn chỉ là một tiểu tu sĩ ngũ tầng cảnh, và cho tới nay đều tu hành một mình, nhưng hắn lại không chỉ có một mình, sau lưng hắn có sư môn Bích Huyết tông, và một con quái vật to lớn như Hạo Thiên minh che chở!
Mặc kệ rốt cuộc những bậc bề trên có ân oán như thế nào, mặc kệ vì sao bọn họ lại muốn đặt lốc xoáy tranh đấu ở trên người hắn, cũng mặc kệ thường xuyên sẽ có nhiều người bởi vì tranh đấu này mà chết…
Hắn chỉ quan tâm tới một điều, hiện giờ cái tên Bích Huyết tông Lục Diệp kia đã không đơn giản chỉ là cái tên của hắn, mà nó còn là một loại biểu tượng!
Và thứ biểu tượng này đủ sức nặng khiến cho một đám người như râu quai nón kia, sau khi nói ra mấy lời đơn giản ấy, sẽ ủy thác cả tánh mạng của bản thân mình.
Nói cách khác, giúp đỡ hắn chính là nhiệm vụ của bọn họ. Và bọn họ sẵn sàng liều cả tính mạng của bản thân mình chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.
Còn nhiệm vụ của hắn là… Sống sót, nhất định phải sống sót!
Chưa từng có một thời khắc nào trong cuộc đời, mà ý chí cầu sống của hắn lại mãnh liệt như thế.
Lục Diệp đang ngồi trên lưng hổ, bỗng nhiên lại lao xuống trịnh trọng ôm quyền với mọi người: "Nếu ta không chết, nhất định sẽ quay về nâng cốc chúc mừng cùng các vị sư huynh!"
Mọi người đáp lễ, râu quai nón nhếch miệng cười: "Chúng ta chờ ngươi!"
Lục Diệp thay đổi phương hướng, Hổ Phách dứt khoát lao đi.
Rất nhanh từ phía sau đã truyền đến động tĩnh giao thủ.