Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 253 - Chương 253: Sợ Cái Gì Thì Cái Đó Sẽ Đến!!!

Chương 253: Sợ Cái Gì Thì Cái Đó Sẽ Đến!!! Chương 253: Sợ Cái Gì Thì Cái Đó Sẽ Đến!!!

Lục Diệp đã đặt chân lên đỉnh một ngọn núi phụ cận, quay đầu lại quan sát đằng sau, chỉ thấy mười mấy người Bắc Đấu tông kia đang bị đám đông tu sĩ Vạn Ma lĩnh truy kích tới vây công, thậm chí từ bốn phương tám hướng còn có rất nhiều tu sĩ nghe được động tĩnh mà tập trung tới.

Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi, bên kia đã hình thành một vòng hỗn chiến vượt qua năm sáu mươi người, nhưng số lượng người tham gia vẫn đang liên tục gia tăng.

Có một điều có thể rõ ràng nhận ra là, người của Vạn Ma lĩnh nhiều hơn một chút. Bọn họ đã bao vây đám người của Hạo Thiên minh vào bên trong, thuật pháp chi uy không ngừng nở rộ.

Có người bị đánh ngã trên mặt đất, nhưng vẫn gắng gượng kéo tấm thân trọng thương dốc sức lao về phía địch nhân, đề rồi trước khi chết vẫn chém bay một tên tu sĩ Vạn Ma lĩnh.

Cũng có người rống giận xông vào một đám quân địch, không biết thi triển ra loại thủ đoạn gì mà ầm ầm nổ tung, khiến cho địch nhân choáng đầu váng óc.

Hắn nhìn thấy râu quai nón kia, đối phương đã dính mấy đao lên người, máu tươi vẩy ra nhưng không lùi một bước.

Hắn cũng nhìn thấy Lam Vũ Điệp đang nhẹ nhàng bay múa trong đám địch nhân, song đao hóa thành ánh đao đầy trời.

Hổ Phách nôn nóng bất an đạp đạp mấy bước.

Lục Diệp cưỡng chế xúc động muốn xung phong liều chết đi qua. Hắn hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời rống giận: "Bích Huyết tông Lục Diệp ở đây!"

"Lục Diệp ở đây!"

"Ở đây!"

Bỗng nhiên ở trong sơn cốc lại vang lên một tiếng rống giận rung trời, quanh quẩn khắp nơi, liên miên không dứt.

Cùng với đó là tiếng Hổ Phách rít gào.

Rất nhiều tu sĩ Vạn Ma lĩnh đang lao về phía chiến trường bên kia bỗng quay đầu nhìn qua bên này, lập tức bắt gặp bóng dáng thiếu niên cưỡi hổ lớn trắng như tuyết đang đứng tại đỉnh núi trên kia.

Mặt trời chiều ngả về tây, bóng dáng thiếu niên trở nên cực kỳ bắt mắt.

"Lục Diệp ở bên kia!" Có người hô to.

"Nhanh đi giết hắn!"

Rất nhanh, đã có tu sĩ Vạn Ma lĩnh rút khỏi vòng chiến, mau chóng lao về phía Lục Diệp bên này, càng ngày càng nhiều người còn chưa kịp gia nhập chiến đoàn cũng vội vàng đi qua bên này.

Thậm chí còn có tu sĩ Vạn Ma lĩnh ở phụ cận, nghe được âm thanh này cũng thay đổi phương hướng.

Bên dưới sơn cốc, áp lực của đám người Lam Vũ Điệp lập tức giảm xuống, nàng rút về trận doanh bên ta, cả người đều bị máu tươi đặc đính nhuộm đỏ, nhìn theo phương hướng Lục Diệp, cắn răng mắng một tiếng: "Khốn nạn!"

Râu quai nón cười ha ha: "Bỗng nhiên ta cảm thấy, kể cả mình có chết ở chỗ này cũng là cái chết có ý nghĩa!"

Chờ đến khi đám đông tu sĩ Vạn Ma lĩnh đặt chân lên ngọn núi, Lục Diệp đã sớm chạy mất tăm mất tích.

Hắn không có ngốc, đương nhiên không ở tại chỗ chờ chết!

Hắn hét lên một câu như vậy chủ yếu để giảm bớt áp lực cho đám người Lam Vũ Điệp thôi, nếu không dưới tình trạng bị vây công như vậy, chỉ sợ bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.

Lục Diệp đi mà không biết hành động của mình có bao nhiêu hiệu quả, bởi vậy khi hắn đang cưỡi trên lưng Hổ Phách, thoáng quay đầu lại nhìn một chút, chỉ thấy trên bầu trời không ngừng có từng bóng dáng nhấp nhô lên xuống.

Đó là một đám tu vi tu sĩ đã đạt tới thất tầng cảnh, có khả năng lướt người theo quán tính trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Trong lòng hắn đã bình tĩnh lại, nhiều thất tầng cảnh đã chạy tới như vậy, chắc hẳn đám người Lam Vũ Điệp bên kia không còn nguy hiểm quá lớn nữa.

Lại nói, nếu đám truy binh phía sau chỉ dựa vào một chút năng lực lướt người như vậy đã muốn đuổi theo Lục Diệp… Đúng là người si nói mộng.

Lần này tốc độ Hổ Phách lại tăng lên một chút, còn nhanh hơn lần bị Đổng Thúc Dạ đuổi giết lần thứ hai, quá trình thối thể bằng đống tơ máu trong lân giáp kia đã trợ giúp nó rất lớn.

Cho nên Lục Diệp chẳng hề lo lắng sẽ bị những người này đuổi theo.

Thứ mà hắn kiêng kị chính là những cường giả từ vòng trung tâm chạy đến kia. Đám gia hỏa ấy đều có thể ngự khí phi hành .

Nhưng… sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.

Lục Diệp mới chạy không được bao lâu, đã cảm nhận thấy từ phía sau có một luồng khí cơ sắc bén lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận chính mình.

Hắn vội quay đầu nhìn lại, quả nhiên đã trông thấy một luồng độn quang từ đằng sau bay vút đến.

Mà căn cứ theo tốc độ của người nọ, chỉ sợ đối phương chính là cửu tầng cảnh!

"Hổ Phách chạy mau!" Lục Diệp khẩn trương thúc giục một tiếng.

Hổ Phách lập tức lấy ra khí lực bú sữa nhưng vẫn như cũ không thể thoát khỏi đối phương. Khoảng cách hai bên không ngừng xích lại gần, đồng thời âm thanh có chút quen tai truyền đến: "Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!"

Là Hàn Già Nguyệt? Lục Diệp lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói này.

Đúng là Hàn Già Nguyệt của Thái La tông kia.

Ngẫm lại cũng không kỳ quái, lúc trước Tạ Kim đã đưa tin cho hắn, có nghĩa là tin tức này đã rơi vào tay Thanh Vũ sơn bên kia. Và Thanh Vũ sơn có thể nhận được tin tức, đương nhiên Thái La tông cũng có thể nhận được.

Lúc chạm mặt tại Long tuyền, bởi vì Lục Diệp mà Thái La tông bọn họ đã tử thương thảm trọng, không nói đâu xa, lúc ở bên trong đại điện thuộc Trung Tâm phong này, Hàn Già Nguyệt đã không hề che giấu địch ý và sát khí với Lục Diệp.

Sau khi thối thể tại Long tuyền, vì phòng bị Hàn Già Nguyệt hạ sát thủ với Lục Diệp, Thanh Vũ sơn Thang Vũ đã tự mình đưa Lục Diệp đến Dịch An thành.

Nhờ hành động ấy, khiến cho sau này dù Hàn Già Nguyệt muốn giết hắn, cũng không biết nên tìm kiếm ở đâu. Nói nữa, nàng vốn là một cửu tầng cảnh cũng không đến mức cứ nhìn chằm chằm vào Lục Diệp như vậy mãi, mà kể cả khi nàng có ý định ấy, cũng không giải quyết được gì.

Chỉ là về sau này, khi đủ loại tin tức về Lục Diệp trở nên mất khống chế mà khuếch tán ra ngoài, đã bị Hàn Già Nguyệt lập tức phát hiện ra.

Vậy là cơ hội của nàng tới rồi!

Lại nói vì sao nàng một mực nhằm vào Lục Diệp như vậy?

Cũng bởi sau khi thất bại trong lần gặp mặt ở Long tuyền, nàng đã bị những lão gia hỏa trong tông mắng mỏ một trận, hận ý với Lục Diệp trong lòng càng tích càng sâu.

Sau này khi nàng biết gia hoả ấy đúng là đệ tử Bích Huyết tông kia, nàng không nói hai lời đã xuất phát từ trụ sở Thái La tông lao thẳng đến. Ngay lúc nàng đang đuổi tới phụ cận, lại may mắn nghe được Lục Diệp hô một tiếng: "Bích Huyết tông Lục Diệp ở đây!"
Bình Luận (0)
Comment