Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 272 - Chương 272: Hạng Người Không Biết Tự Lượng Sức Mình!

Chương 272: Hạng Người Không Biết Tự Lượng Sức Mình! Chương 272: Hạng Người Không Biết Tự Lượng Sức Mình!

Từng đôi mắt bao gồm vẻ châm chọc và tàn nhẫn từ một phương Vạn Ma lĩnh cũng hướng về nơi này, bọn họ nhìn Lục Diệp giống như nhìn một người chết.

Trong suy nghĩ của đám người ấy, chỉ sợ tên đệ tử Bích Huyết tông này đã điên rồi mới đưa ra đề nghị lúc trước. Đối phương chỉ có tu vi ngũ tầng cảnh cũng dám khiêu khích cả trận doanh Vạn Ma lĩnh.

Đúng là hạng người không biết tự lượng sức mình!

Hiện giờ hai bên đã đạt thành Thiên Cơ khế, một phương Hạo Thiên minh không còn khoảng trống để đổi ý nữa. Nói cách khác, bất kể một ai dám can đảm quấy nhiễu trận chiến đấu này, đều sẽ bị Thiên Cơ khế trói buộc, sau đó do nhóm cường giả hai phương đã ký kết khế ước cùng nhau ra tay tiêu diệt.

Cho nên kể cả tồn tại mạnh mẽ như Yến Hình, cũng không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì, chỉ có thể cách một cái Kim Quang đỉnh mà hung tợn nhìn chằm chằm vào Lý Bá Tiên phía đối diện.

Cũng may lúc trước vì trấn an Yến Hình, Lý Bá Tiên đã ước định với người này, chờ sau khi chuyện trước mắt xong xuôi, hắn sẽ cho đối phương một cơ hội giải quyết ân oán!

Đây cũng là nguyên nhân khiên Yến Hình có thể an ổn ngồi ở chỗ này.

Phần đông ánh mắt của đám tu sĩ Vạn Ma lĩnh đều mang theo một tia lửa nóng, tựa như tu sĩ ngũ tầng cảnh đang đứng trên Kim Quang đỉnh kia, chính là một tòa bảo khố còn sống!

Chỉ cần có thể giết được hắn, bọn họ sẽ đạt được phần thưởng khổng lồ tới mức không bao giờ dùng hết.

Gần như cùng lúc Lục Diệp hô lên câu nói kia, có một vị nam tử thân hình khôi ngô đã nhảy lên: "Ta đến!"

Tuy gia hoả này chỉ đạt tới ngũ tầng cảnh nhưng vừa nhìn đã biết đi theo con đường thể tu, ỷ vào bản thân da dày thịt béo, muốn thử bản lĩnh của Lục Diệp xem sao, đồng thời trong lòng cũng ôm theo tâm lý may mắn, lỡ như có thể giết được Lục Diệp thì hắn sẽ phất nhanh chỉ trong một đêm!

"Bích Huyết tông, Lục Diệp!" Lục Diệp mở miệng.

"Bạch Lang thành, Thạch Lỗi!" Nói xong câu đó, hắn lập tức thò tay vào túi trữ vật đeo bên người sờ soạng một hồi, muốn lấy phòng ngự linh khí của mình ra. Có phòng ngự linh khí ở đây, hắn có thể đứng ở thế bất bại. Nhưng hắn vừa với tay vào trong túi trữ vật, sắc mặt đã đại biến, chỉ vì Lục Diệp ở đằng trước kia đã lấy một loại tốc độ cực nhanh lao vút về phía hắn rồi.

Chỉ vài bước chân, Lục Diệp đã tập kích đến trước mặt người này. Thể tu tên là Thạch Lỗi nọ vừa lấy ra phòng ngự linh khí của mình, đó là một thanh linh khí nhỏ loại hình lá chắn.

Thạch Lỗi vội vàng lui về phía sau, đồng thời thúc giục linh lực rót vào trong linh khí.

Bên kia, trường đao trên tay Lục Diệp đã ra khỏi vỏ, linh lực màu lửa đỏ bám lên, quang hoa xuất hiện.

Thạch Lỗi đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lục Diệp, nơi yết hầu đã lộ ra một đường máu nhạt. Đường máu nọ nhanh chóng mở rộng, ngay sau đó máu tươi phun trào từ đường máu nọ, cái đầu bị máu tươi trùng kích bay lên cao cao.

Ở phía sau lưng xác chết không đầu là đám đông tu sĩ Vạn Ma lĩnh với vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm một màn này. Cả đám đều kinh hãi tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Dù lúc trước Hàn Già Nguyệt từng nói Lục Diệp có thể vượt cấp giết người, nhưng hắn có thể chém giết một tu sĩ đồng tu vi nhanh chóng như thế vẫn khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.

Phải biết rằng, đối thủ của hắn chính là một thể tu nổi tiếng da dày thịt béo vậy mà quãng thời gian giao chiến giữa hai bên quá ngắn ngủi, gần như cả hai chỉ vừa báo tên họ… chiến đấu đã xong.

"Ngu xuẩn!" Một vị cường giả xếp trên Linh Khê Bảng của Vạn Ma lĩnh hừ lạnh một tiếng.

Kẻ ngu xuẩn trong miệng người này chính là gia hoả Thạch Lỗi kia. Trong tình huống đã biết rõ đối phương không dễ chọc lại vẫn khinh địch như thế, trước khi xuất chiến không chuẩn bị chu đáo, chờ đến lúc lên võ đài mới chuẩn bị lấy ra phòng ngự linh khí.

Người có tính cách như vậy nhất định làm gì cũng khó khăn, dù hôm nay không chết thì sớm muộn gì cũng chết.

Về phần trận doanh Hạo Thiên minh đối diện, sau khi kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, cả khu vực bỗng bùng nổ một tràng âm thanh trầm trồ khen ngợi ồn ào. Và tiếng của Lý Bá Tiên là lớn nhất, sắc mặt vốn căng thẳng của Vị Ương cũng thoáng giãn ra được một chút.

Lục Diệp nhanh chóng thu hồi linh khí tiểu thuẫn và túi trữ vật của Thạch Lỗi, rồi xoay người tung đi, cho Vị Ương nhận lấy. Đây là chiến lợi phẩm của hắn, chiến lợi phẩm đầu tiên!

Giết địch đoạt chiến lợi phẩm là một truyền thống tốt đẹp, bất cứ lúc nào cũng không thể vứt bỏ.

Trận đầu tiên đã thất lợi, không ít tu sĩ Vạn Ma lĩnh đều cảm thấy mất mặt, nhưng đại đa số mọi người cũng biết, đây chỉ mới là bắt đầu.

Đám người Vạn Ma lĩnh bên này sẽ dùng xa luân chiến để đối đầu cùng Lục Diệp, mỗi tông môn tới đây đều có một danh ngạch nghênh chiến. Bởi vậy, bọn họ có thể thất bại, có thể chết trận nhưng không hề vô ích vì người đằng sau luôn luôn có cơ hội.

Thế nhưng Lục Diệp lại khác, nếu hắn thất bại một lần, hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Thời hạn ba ngày, tối thiểu cũng trải qua mấy chục màn chiến đấu thậm chí càng nhiều hơn. Một tu sĩ ngũ tầng cảnh làm sao có thể gánh chịu nổi?

"Kế tiếp!" Lục Diệp lui về phía trức trận doanh bên mình, nhẹ nhàng lắc lắc vết máu trên lưỡi đao.

Người quản sự của các đại tông môn Vạn Ma lĩnh lại âm thầm thương nghị một phen, rất nhanh đã có một người đi tới. Đó là một nữ tử, tư sắc không tầm thường, dáng người đẫy đà. Điểm mấu chốt chính là nữ tử này ăn mặc cực kỳ ít, gần như vừa hiện thân đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt nhìn về phía nàng.

Vị Ương vừa thấy đã trầm mặt, khẽ quát: "Thứ hồ ly lẳng lơ!"

Lý Bá Tiên cũng nhíu mày, âm thầm lo lắng. Đối mặt với một mỹ nhân như vậy, chỉ sợ thiếu niên huyết khí phương cương như tiểu sư đệ sẽ rất khó xuống tay hạ sát thủ. Không thể không nói, Vạn Ma lĩnh đẩy ra người thứ hai này không phải chọn bừa mà có sách lược đàng hoàng.

Lý Bá Tiên quay đầu nhìn Lục Diệp, lại thấy vẻ mặt Lục Diệp vô cùng bình tĩnh, hắn còn tự giới thiệu: "Bích Huyết tông, Lục Diệp!"
Bình Luận (0)
Comment