Chương 273: Trên Đời Này Lấy Đâu Ra Nhiều Công Bằng Như Vậy?
Chương 273: Trên Đời Này Lấy Đâu Ra Nhiều Công Bằng Như Vậy?
Nàng kia quay đầu liếc mắt nhìn thi thể cách đó không xa một cái, cần cổ khẽ rụt lại, dáng vẻ giống như có chút sợ hãi, vẻ mặt kinh hoảng khiến người ta không khỏi nổi lên lòng thương xót. Sau khi nàng nghe được âm thanh của Lục Diệp mới nũng nịu đáp lại một câu: "Phong Hoa viện, Sơ Tuyết!"
Lại nghe “Oanh” một tiếng, đất đá dưới mặt đất bắn tung ra, Lục Diệp đã bổ nhào về phía Sơ Tuyết, động tác vô cùng nhanh chóng.
"Vị sư đệ này đừng nóng vội mà!" Sơ Tuyết õng à õng ẹo nói xong một câu nũng nịu vô cùng nhưng ra tay lại tàn nhẫn đến đỉnh điểm, nàng vừa nâng tay lên là một hỏa cầu đang hừng hực thiêu đốt. Chưa hết, đằng sau hỏa cầu còn có một lưỡi phong nhận ( đao gió) màu xanh nhạt.
Mấu chốt là thời điểm nữ nhân này ra tay, bộ y phục thiếu vải kia căn bản không che được cảnh xuân, khiến cho đám đông tu sĩ đang xem cuộc chiến được mở rộng tầm mắt.
"Đồ hư hỏng, không biết xấu hổ!" Vị Ương đã tức điên lên, chỉ hận không thể lao tới vặn đầu tiện tì này xuống!
"Không tốt!" Lý Bá Tiên cũng thay đổi sắc mặt.
Ngay lúc này, ở bên trong võ đài, Lục Diệp đã nâng đao chém tới hỏa cầu kia. Hỏa cầu này còn không bằng chiêu thức do Đổng Thúc Dạ thi triển, đương nhiên là hắn không sợ.
Nhưng không chờ hắn chém trúng hỏa cầu nọ, phong nhận đi theo phía sau hỏa cầu chợt nổ tung. Trên mặt nữ tử tên Sơ Tuyết kia hiện lên một nụ cười đắc ý, trong lòng thầm hô nhỏ: "Đánh trúng rồi!"
Cuồng phong nổi lên bốn phía, phong trợ hỏa thế (gió tăng thế lửa), hỏa cầu kia bỗng nhiên hóa thành một luồng liệt diễm hừng hực, uy lực tăng vọt không chỉ hơn hồi nãy ba phần, lập tức chụp xuống đầu Lục Diệp.
Đây là thuật pháp sở trường nhất của Sơ Tuyết. Nàng là một pháp tu lục tầng cảnh nhưng không hề coi thường Lục Diệp thấp hơn mình một tầng tu vi, dù sao thi thể của thể tu hồi nãy vẫn còn ở sát bên chân…
Cho nên nàng vừa ra tay chính là một đòn sát thủ, ý đồ muốn làm một lần hành động mà diệt sát được Lục Diệp.
Nhưng nụ cười trên mặt nàng vừa nở rộ, đã trở nên cứng ngắc.
Chỉ thấy trong ánh lửa hừng hực kia, bóng dáng Lục Diệp ngang nhiên giết ra, tốc độ vốn đã cực nhanh lại đột nhiên gia tăng.
Sơ Tuyết hoa dung thất sắc (mặt hoa biến sắc), vội vàng thúc giục thuật pháp ngăn cản.
Nhưng đâu còn kịp nữa, Lục Diệp đã tiến lên, một đao chặt đứt cánh tay nàng vừa nâng lên kia, lại đánh ra tiếp một đao phá vỡ lá chắn linh lực ở trước mặt nàng, một đao này còn thuận thế kéo dài tạo thành miệng vết thương trên ngực, bụng nàng.
Tiếng kêu thê lương thảm thiết tiếng vang lên, nữ tử bại lộ cảnh xuân lảo đảo lui về phía sau, hai mắt đầy lệ long lanh, cuối cùng thứ hiện ra trước mắt nàng là một luồng ánh đao lóe sáng.
Ở phía trước thi thể nữ tử kia, Lục Diệp có chút chật vật đứng thẳng dạy, vừa rồi suýt chút nữa hắn đã thất thế, cũng may ở ngay thời điểm hắn phát hiện tình huống có chút không đúng đã vội vàng thúc giục Ngự Thủ ngăn cản, lúc này mới không bị thương tổn quá lớn. Nhưng mái tóc và y phục đều bị đốt mất một chút.
Lúc này, hắn không tiếp tục lui về chỗ, mà đứng ngay phía trước trận doanh Vạn Ma lĩnh, từ từ nâng trường đao lên, nhàn nhạt nói: "Kế tiếp!"
Dường như mũi đao thẳng tắp kia đang chỉ vào mỗi một tu sĩ Vạn Ma lĩnh có mặt tại nơi này...
Phía sau hắn, đám tu sĩ Hạo Thiên minh là một mảnh lặng ngắt như tờ, không ít người lộ ra vẻ dở khóc dở cười, tiểu tử Bích Huyết tông này hơi bị cuồng ngạo đến mức quá đáng.
Nhưng thoạt nhìn cảnh tượng này... Thật sự khiến thể xác và tinh thần người ta vô cùng thông suốt.
"Giết hay lắm!" Đôi mắt Vị Ương đã cong thành hình trăng non.
Không còn nghi ngờ gì nữa, biểu hiện lạt thủ tồi hoa của tiểu sư đệ rất hợp với khẩu vị của nàng, cái gì mà chân dài, phía trước trắng như tuyết, đủ mềm, đủ lớn chứ? Ở trước mặt trận doanh, chỉ là một đống thịt nát mà thôi!
Khóe mắt Lý Bá Tiên lại hơi run rẩy: "Sao tiểu sư đệ lại có cùng đức hạnh với tam sư huynh chứ? Cả hai lại đều dùng đao!" Bỗng nhiên hắn có chút phát điên, hét lến: "Vì sao cứ phải dùng đao?"
Rất nhanh trận đấu thứ ba đã bắt đầu.
Dựa theo điều khoản ước định của song phương trên Thiên Cơ khế, sau mỗi một màn chiến đấu, Lục Diệp đều có cơ hội lựa chọn nghỉ ngơi hồi phục một nén nhang, nhưng nếu hắn không chọn, đương nhiên một phương Vạn Ma lĩnh sẽ không cho hắn có thời gian thở dốc.
Phía trên võ đài, gần như đều là Lục Diệp đuổi theo vị tu sĩ lục tầng cảnh kia để chém giết, chỉ ngắn ngủi một lát sau, hắn đã giết cho người nọ chỉ còn cách chống đỡ, không có lực đánh trả.
Mắt thấy cảnh này, trong lòng đám tu sĩ Vạn Ma lĩnh âm thầm kêu may mắn, may mắn vì bọn họ đã biết tiểu tử Bích Huyết tông này có thể vượt cấp giết địch từ trước, nếu bọn họ thực sự đồng ý với đề ban đầu nghị của hắn, chỉ sợ không một ngũ tầng cảnh nào dám đi lên chịu chết.
Ngay cả lục tầng cảnh cũng không phải đối thủ, càng đừng võng luận (bình luận lung tung về một chuyện hoặc một điều gì đó mà bản thân không am hiểu) tới ngũ tầng cảnh!
Ánh đao hiện lên, máu tươi vẩy ra, khi Lục Diệp nghiên người về phía trước, đang chuẩn bị dùng một đao chém chết đối thủ của mình thì đối phương lại hô to một tiếng: "Ta nhận thua!"
Trường đao trong tay Lục Diệp dừng ngay phía trước phần gáy của người nọ, đao phong mang theo Phong Duệ linh văn cắt qua một tầng da thịt, máu tươi róc rách chảy xuống.
"Ta nhận thua!" Người nọ vội vàng nhảy lùi lại phía sau, đưa tay sờ sờ phần gáy, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Nếu vừa rồi hắn kêu hơi chậm một chút thì giờ phút này nhất định là không giữ được cái đầu trên cổ nữa. Tuy nhận thua rất mất mặt nhưng vẫn hơn là không còn tính mạng.
Lục Diệp thu đao, không có đuổi tận giết tuyệt. Kỳ thật không phải hắn không muốn làm vậy, mà ở trên Thiên Cơ khế đã ước định bên Vạn Ma lĩnh có cơ hội nhận thua.
Cơ hội này chỉ nhằm vào Vạn Ma lĩnh, Lục Diệp lại không có. Nếu hắn thua, nhất định phải chết!
Có thể nói, ngay từ lúc bắt đầu, trận chiến đấu này đã không có chút công bằng nào.
Nhưng trên đời này lấy đâu ra nhiều công bằng như vậy?