Chương 274: Đây Là Kỹ Xảo Giết Người!
Chương 274: Đây Là Kỹ Xảo Giết Người!
Người nọ xám xịt lui về, trong đầu nhớ lại trận chiến đấu ngắn ngủi vừa rồi, không nhịn được lại rùng mình một cái. Hắn chưa bao giờ đụng tới một tu sĩ ngũ tầng cảnh mà dồi dào tính xâm lược và tính tiến công như vậy. Ở thời điểm chém giết cùng đối phương, hắn cũng không khỏi sinh ra một loại ảo giác rằng chính hắn mới là người có tu vi thấp hơn.
"Lại đến!" Lục Diệp nhìn về phía trước.
Có người nhảy ra, trận chiến đấu thứ tư bắt đầu!
Trong trận doanh Hạo Thiên minh, mấy cường giả trên Linh Khê Bảng đang bao vây bên người Lý Bá Tiên, một người nhíu mày nói: "Tuy chiến đấu liên tục kiểu này có tác dụng áp chế nhuệ khí của kẻ địch rất tốt, nhưng loại này tiêu hao quá lớn, sợ là không kiên trì được bao lâu."
"Đúng vậy, hơn nữa tuy hắn chém giết vô cùng hung ác nhưng lức ra tay lại không có trình tự quy tắc gì hết. Nếu gặp được địch nhân có kỹ xảo cao siêu sợ là có chút khó làm." Người còn lại mở miệng nói.
Mấy người này đã trở thành cường giả trên Linh Khê Bảng, đương nhiên ánh mắt đều vô cùng độc. Dù Lục Diệp mới chiến ba trận nhưng bọn họ đã nhìn ra điểm hạn chế của hắn, đó là cách thức chiến đấu của Lục Diệp quá mức ngông cuồng hung hãn.
Nếu Lục Diệp đối mặt với số lượng địch nhân không nhiều lắm, loại đấu pháp cuồng mãnh này là phương thức thích hợp nhất để đối phó, thường thường có thể dọa cho địch nhân sợ. Nhưng hiện giờ hắn cần phải đối mặt với địch nhân số lượng quá nhiều, chỉ có ổn đả ổn trát (làm đến đâu chắc đến đấy) mới là chính đạo.
Huống chi, bên phía đối thủ còn có mấy cường giả Linh Khê Bảng kia tọa trấn, địch nhân không thể bị dọa sợ được, dù Lục Diệp có hung tàn gấp đôi, cũng sẽ có người đi lên nghênh chiến.
Còn nữa, đúng là Lục Diệp ra tay không có chút trình tự quy tắc gì hết, mỗi một đao đều là thủ đoạn giết người. Có thể nói, chiêu nào dễ giết người nhất thì hắn sẽ xuất ra đao ấy.
Đây là phương thức chiến đấu hắn đã đúc kết được qua một hồi chiến đấu cật lực lúc trước, bởi vì chưa từng có ai dạy hắn nên dùng đao như thế nào.
Phương thức như vậy tự nhiên là hung ác nhưng lại có sơ hở rất lớn, thực dễ dàng bị người khác bắt lấy cơ hội.
Nhóm cường giả Hạo Thiên minh có thể nhìn ra điểm này, một phương Vạn Ma lĩnh chắc chắn cũng có thể nhìn ra.
Cho nên người mà Vạn Ma lĩnh bên kia phái ra cho trận chiến thứ tư, là một tu sĩ tinh thông kỹ xảo đấu chiến.
Người nọ cầm một thanh trường kiếm trong tay, dưới tình huống thúc giục linh lực, trường kiếm trong tay như sống lại, đâm, chọc, vẩy, chống... Đủ loại thủ đoạn đều xuất hiện, quả nhiên đã khiến người ta hoa cả mắt.
Nhưng Lục Diệp chỉ đánh xuống mấy đao, đã khiến kiếm pháp của người này từ hỗn loạn trở thành choáng váng, kiếm tu nọ thật vất vả mới dò xét được một sơ hở, dùng một kiếm đâm thẳng về phía ngực Lục Diệp, kết quả đã bị một loại linh văn chợt lóe rồi biến mất ngăn cản lại.
Ngự Thủ linh văn đã bị Hàn Già Nguyệt làm bại lộ ra ngoài, đương nhiên Lục Diệp cũng không cần phải che giấu nữa. Lúc trước hắn vẫn không thúc giục, là bởi vì không cần thiết .... Nhưng đối mặt với đối thủ có kỹ xảo không tồi này, Ngự Thủ linh văn cũng rất quan trọng.
Trong trận chiến mà hắn cứu Hổ Phách lần trước, hắn đã từng gặp loại đối thủ có kỹ xảo không tồi này rồi nên cũng biết phải làm sao để đối phó loại người như vậy.
Cách đối phó thích hợp nhất hoàn toàn không phải là liều mạng so kỹ xảo với người ta. Kỹ xảo của ngươi cao tới đâu, cứ ăn một đao của ta trước lại tính. Nói ngắn gọn, chính là chiến thuật 'ngươi đánh theo kiểu của ngươi, ta chiến theo cách của ta'!
Ngay khi tu sĩ Vạn Ma lĩnh kia xuất ra một kiếm không làm nên trò trống gì còn bị trường đao đánh rớt, trên mặt đối phương lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ, há mồm hô to: "Ta nhận..."
Nhưng một chữ cuối cùng còn chưa thốt nên lời, đầu người đã rơi xuống đất.
Lục Diệp đứng tại chỗ, huyết khí cuồn cuộn, sát khí đằng đằng.
Bỗng dưng trong lòng hắn lại hiểu ra, chỉ cần hắn xuất đao đủ nhanh, địch nhân sẽ không kịp nhận thua.
Hắn cũng biết nếu tiếp tục đánh như vậy sẽ tiêu hao rất lớn, hắn cũng biết lẽ ra mình nên kéo dài thời gian, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một người, không biết sẽ phải đối mặt với biết bao nhiêu trận chiến đấu trước mặt, chỉ có giết cho đám địch nhân trước mặt phải run rẩy sợ hãi, thì cục diện phải đối mặt sau này mới chuyển biến tốt đẹp.
Lục Diệp nhìn chằm chằm vào thi thể đang nằm trên mặt đất, bỗng nhiên hắn lại phát hiện, dường như loại đối thủ tinh thông kỹ xảo này cũng không phải quá khó đối phó. Lúc ấy ở thời điểm cứu Hổ Phách, hắn đã suýt chút nữa thì liều mạng đồng quy vu tận với địch nhân. Tới cuối cùng tuy hắn giết được địch nhân nhưng bản thân cũng bị trọng thương, được Hổ Phách mang về tìm Hoa Từ cứu trị, khiến cho nữ tử lòng dạ hiểm độc kia được dịp chế nhạo một trận.
Lúc sau, hắn chậm rãi phản ứng lại, không phải địch nhân dễ đối phó, mà là kinh nghiệm đối địch của hắn đã trở nên ngày càng phong phú. Qua một hồi chém giết kia, lần lượt đi qua từng lần tranh đấu, máu tươi và vết thương mang đến cho hắn không chỉ đơn giản là thực lực tăng trưởng, còn có kinh nghiệm và nhãn lực tăng lên.
Quả thực phương thức giết địch của hắn không có chút trình tự quy tắc gì, nhưng mỗi một đao chém ra lại là một đao thuận tay nhất, hoàn mỹ nhất. Trong mắt hắn, loại trình tự quy tắc kia quá mức cứng nhắc, còn phương thức của hắn mới là kỹ xảo tốt nhất.
Đây là kỹ xảo giết người!
"Tiểu sư đệ!" Bỗng nhiên giọng nói của Lý Bá Tiên từ đằng sau truyền đến. Bởi vì sao khi Lục Diệp giết người nọ, hắn lại đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, giống như trúng phải Định Thân Thuật vậy. Đối thủ đã nhảy ra ngoài, vậy mà hắn vẫn còn thờ ơ.
Lục Diệp lập tức hoàn hồn, hóa ra trong khi không chú ý, bản thân hắn đã ngộ ra được rất nhiều thứ mà trước kia hắn chưa từng nhận thấy.
Kình phong đánh úp lại phía sau đầu, hắn lập tức xoay người, bổ ra một đao, đao này lập tức va chạm cùng thanh linh khí trong tay đối phương mới đánh úp lại, đốm lửa văng khắp nơi!
Mãi cho đến lúc này, Lục Diệp mới nhìn rõ hình dáng đối thủ của mình, là gia hoả có thân hình cường tráng, hai tay cầm một thanh đại kiếm bản rộng, nhảy lên từ giữa không trung, hung hăng đánh xuống.