Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 278 - Chương 278: Vô Địch Chi Tư, Thiên Cơ Chúc Phúc!!!

Chương 278: Vô Địch Chi Tư, Thiên Cơ Chúc Phúc!!! Chương 278: Vô Địch Chi Tư, Thiên Cơ Chúc Phúc!!!

Phòng hộ và thể phách chính là vốn liếng để thể tu sinh tồn vậy mà ở trước mặt thanh trường đao của hắn lại lộ ra chút yếu ớt không hợp lẽ thường. Và điểm này đã được nghiệm chứng sau khi Lục Diệp dùng ba đao chém nát một tấm phòng ngự linh khí của một vị thể tu sau đó chiếm lấy nó!

Phải biết rằng, thứ kia chính là phòng ngự linh khí, dù nó chỉ là hạ phẩm thì cũng là phòng ngự linh khí… Vậy mà lại bị người ta cứng rắn chém cho ba đao nát bét, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, quả thực không ai dám tin tưởng.

Một phương Vạn Ma lĩnh lại thử phái ra mấy pháp tu liên tiếp, kết quả… tình huống càng thêm hỏng bét, bởi vì trên võ đài có diện tích hạn chết, pháp tu nhiều nhất chỉ cách xa Lục Diệp được chừng hai mươi trượng (60 mét).

Với khoảng cách 20 trượng này, lấy tốc độ toàn lực bùng nổ của Lục Diệp trước mắt, chỉ ba nhịp hô hấp hắn đã lao qua, và một vị pháp tu mà bị binh tu tiến lại gần người sẽ có kết cục như thế nào? Không cần nghĩ cũng biết.

Bóng đêm buông xuống, đám tu sĩ một phương Hạo Thiên minh đang hào hứng bàn luận, thậm chí còn có người nấu rượu đánh đàn, náo nhiệt đến tột cùng.

Trái lại bầu không khí phía trên một phương Vạn Ma lĩnh lại nặng nề khó tả, giống như mây và sương mù trên bầu trời vừa sà xuống phủ kín cả đám bọn họ. Nhóm tu sĩ Vạn Ma lĩnh đều lộ vẻ mặt khó coi, giống như phụ mẫu mới chết.

Chỉ có một mình Lục Diệp ở đằng kia, hắn đã đợi ở trên võ đài nửa canh giờ rồi, nhưng không một ai đi lên tiếp chiến!

Cả một ngày, trước sau đã có mười mấy người bị Lục Diệp chém giết.

Những tu sĩ lục tầng cảnh có biểu hiện tốt nhất kia, cũng không thể nhảy nhót được trước mặt Lục Diệp quá ba mươi nhịp thở, đại đa số đều bị chém mấy đao đi xuống cả rồi, không chết cũng bị thương, người nào hô nhanh còn có thể nhận thua bảo mệnh, kẻ nào gọi chậm cũng chỉ có thể phơi thây tại chỗ.

Nói ngắn gọn lại một câu, người Vạn Ma lĩnh bị giết sợ rồi!

Không ai còn dám dễ dàng đi lên tiếp chiến, kể cả khi người đứng ở nơi đó là một bảo khố sống.

Hơn nữa theo từng màn chiến đấu thắng lợi, trên thân thể Lục Diệp cũng có một chút biến hóa kỳ diệu, huyết khí và sát khí kia đã ngưng tụ ở chung quanh hắn, hình thành nên một loại khí thế khó có thể miêu tả thành lời, tựa như tín niệm của bản thân đã sáng tỏ rồi biểu hiện ra ngoài, khiến hắn trở nên hung hãn chưa từng có từ trước đến nay, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi!

"Lý huynh, nếu lần này tiểu sư đệ của ngươi không chết, ngày sau nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng." Bên phía Hạo Thiên minh, một vị cường giả Linh Khê Bảng ở bên cạnh Lý Bá Tiên, nói.

Khóe miệng Lý Bá Tiên sắp ngoác tới tận mang tai, cười ha ha: "Tiểu sư đệ nhà ta mà, đó là chuyện hiển nhiên.”

"Lý huynh ngươi có biết ta ám chỉ cái gì không?"

Ánh mắt Lý Bá Tiên chớp lóe, không nói tiếp nữa. Phải nói chính xác là lời này không nên tiếp.

"Vô địch chi tư, Thiên Cơ chúc phúc!" Lý Bá Tiên không nói tiếp nhưng bên cạnh lại có người mở miệng. Đối phương cũng là một vị cường giả Linh Khê Bảng khác, hiển nhiên người này cũng nhìn ra một chút đạo lý.

Lý Bá Tiên nhẹ nhàng cười cười: "Hiện giờ nói tới chuyện này còn quá sớm."

"Đã có manh mối." Người nọ chậm rãi lắc đầu.

Thiên Cơ chúc phúc vốn là một vật phẩm trong truyền thuyết.

Phải biết rằng, Thiên Cơ có mặt ở khắp nơi, trong Cửu Châu, trên Linh Khê chiến trường… Trong truyền thuyết người sở hữu vô địch chi tư nên nhận được Thiên Cơ chúc phúc, từ đó bắt đầu thoát thai hoán cốt.

Vô địch chi tư là một loại thuyết pháp, là một loại khí thế, cũng là một loại tín niệm, muốn hình thành nên loại tín niệm này, cần tích lũy qua từng màn chém giết, khi tích lũy đến một điểm cực hạn có thể dẫn động Thiên Cơ chúc phúc.

Nhưng từ xưa đến nay, dù tu sĩ trong Cửu Châu nhiều không đếm xuể nhưng người nhận được Thiên Cơ chúc phúc lại ít ỏi không có mấy. Một người nhận được Thiên Cơ chúc phúc gần đây nhất, vẫn là chuyện của vài chục năm về trước.

Và người được Thiên Cơ chúc phúc nọ tên là Phong Vô Cương!

Có một điều khá trùng hợp, bởi vì người năm đó cũng chính là đệ tử Bích Huyết tông.

Những cường giả trên Linh Khê Bảng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút nhãn lực, tự nhiên cũng có thể nhìn ra đạo lý trong này.

Lúc này đây, Lục Diệp đã chủ động đứng ra khiêu chiến các đại tông môn Vạn Ma lĩnh, tuy ban đầu hắn bị ép đến bất đắc dĩ rồi sau đó mới thuận thế mà làm nhưng trên thực tế, đây cũng là một cơ hội... Cơ hội để tích lũy vô địch chi tư.

Chỉ là… bản thân hắn lại không biết điểm này.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để tích lũy chính là phải sống sót.

Đừng nhìn một ngày hôm nay Lục Diệp đã giết cho một phương Vạn Ma lĩnh sợ hãi, để tới hiện giờ thậm chí còn không một ai dám đi lên tiếp chiến. Nhưng trên thực tế thế cục bên phía hắn cũng không chuyển biến tốt đẹp được bao nhiêu, thậm chí còn trở nên ác liệt hơn một chút.

Bởi vì trải qua cả một ngày chiến đấu, về cơ bản Vạn Ma lĩnh bên kia đã thăm dò xong xuôi ngọn nguồn của Lục Diệp, chắc chắn đằng sau, bọn họ sẽ đưa ra mũi nhọn sắc bén hơn.

Nói cách khác, giờ phút này không một ai đi lên, là bởi vì các đại tông môn trong Vạn Ma lĩnh bên kia đang xảy ra một chút tranh chấp do bất đồng ý kiến và vài vị cường giả Linh Khê Bảng đang hòa giải.

Cuối cùng vẫn là cường giả nằm trong hai mươi vị trí đầu kia lên tiếng: "Chúng ta cứ quyết định như vậy, mặc kệ là ai giết Lục Diệp kia, sẽ được độc chiếm hai phần trong tổng số khen thưởng, còn lại sẽ chia đều cho các tông môn cùng xuất lực, các vị có ý kiến gì không?"

Lúc nói ra những lời này, hắn đang hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám quản sự của các thế lực chung quanh.

Kỳ thực nguyên nhân chủ yếu gây ra tranh chấp và chia rẽ của Vạn Ma lĩnh bên này chính là phần thưởng nhận được sau khi giết Lục Diệp.

Mọi người đều đã tận mắt chứng kiến tất cả những trận chiến lúc ban ngày, không có mấy người đi lên mà còn sống nhưng mỗi một tông môn đều chỉ có thể tiếp chiến một lần, đệ tử phái ra mà chết, sẽ không còn cơ hội nữa.

Tình huống này khiến cho tất cả mọi người đều muốn xếp hàng sau để nhặt lợi lộc...
Bình Luận (0)
Comment