Chương 279: Chiến Tích Kinh Người…
Chương 279: Chiến Tích Kinh Người…
Thật hiển nhiên, nếu không giải quyết xong xuôi vấn đề này, một phương Vạn Ma lĩnh rất khó để đồng tâm hiệp lực., Dù sao đống phần thưởng kia nhiều lắm, ai nhìn cũng đỏ mắt, sẽ không một kẻ nào nguyện ý làm đá kê chân cho người khác đâu.
Bởi vậy, phương pháp vừa được nêu ra: người giết Lục Diệp được độc chiếm hai phần ban thưởng, tám phần còn lại sẽ được chia đều cho các tông môn cùng xuất lực, đã chiếm được mọi người ủng hộ.
Làm như thế, dù đệ tử nhà mình không thể giết chết Lục Diệp nhưng chỉ cần xuất lực cũng được chĩa chỗ tốt.
"Nếu không ai có ý kiến, thì tự đi bố trí nhân thủ thôi. Chúng ta phải nghĩ biện pháp nhổ răng nanh của hắn. Sau khi việc này xong, người nhổ được răng nanh của hắn sẽ nhận thêm một phần!" Cường giả kia lạnh lùng lên tiếng.
Thực lực mà Lục Diệp biểu hiện ra đã khiến một phương Vạn Ma lĩnh tuyệt đối không còn ý nghĩ sẽ lấy được tính mệnh của hắn ở trong một trận chiến nào đó. Điều này không thực tế.
Tuy hắn chỉ có tu vi ngũ tầng cảnh nhưng lại mạnh hơn lục tầng cảnh bình thường nhiều lắm. Trừ phi có thất tầng cảnh ra tay, nếu không chẳng một ai là đối thủ của hắn đâu, cho nên Vạn Ma lĩnh bên này quyết định chia mục tiêu chém giết Lục Diệp thành hai bước.
Một lát sau, Lục Diệp đang ngồi xếp bằng trên võ đài, há mồm to ăn thịt khô, đã chậm rãi đứng dậy, nuốt xuống cả một miếng thịt khô trong miệng.
Mục đích của quá trình ăn uống này chính là: một để bổ sung thể lực, hai để luyện tinh hóa khí.
Không thể hoàn toàn dựa vào linh đan để bổ sung linh lực tiêu hao. Hiện giờ Thiên Phú thụ đã mất đi công hiệu đốt cháy đan độc, hắn càng dùng nhiều linh đan chỉ khiến linh lực trong cơ thể càng thêm pha tạp, khó điều khiển, sẽ ảnh hưởng tới sức chiến đấu của bản thân.
Hiện giờ linh lực trong cơ thể hắn đã không còn tinh thuần như lúc trước, bởi vì một đường trốn chết này, hắn đã dùng không ít linh đan.
Tuy hiệu quả của luyện tinh hóa khí kém hơn rất nhiều nhưng kiểu gì cũng sẽ dễ chịu hơn, hơn nữa có công pháp phụ trợ Thao Thiết Xan này, kỳ thật hắn tiêu hóa thức ăn rất nhanh.
Một phương Vạn Ma lĩnh lại có người nhảy ra, Lục Diệp tập trung nhìn lại, chỉ thấy đối phương là một vị binh tu, cầm một cây trường thương trong tay.
Hắn vẫn cùng đối phương báo ra gia môn, sau đó đối thủ kia lập tức xung phong liều chết lao về phía hắn, trường thương trong tay chớp động linh quang, xuất hiện thật nhiều bóng thương đánh tới điểm yếu hại quanh thân Lục Diệp.
Mấy chục nhịp thở sau, binh tu này bị chém té xuống đất...
Lục Diệp không chọn liên chiến (tiếp tục chiến đấu), bởi vì hắn phát hiện hiệu quả lập uy lúc ban ngày của mình không quá rõ ràng, vì vậy cũng dứt khoát không thèm lãng phí phần tinh lực này nữa.
Lại nói, hình như đám gia hoả Vạn Ma lĩnh vừa nhảy ra này, đều không sợ chết.
Có lẽ tình huống này có liên quan tới hoàn cảnh đặc thù của Linh Khê chiến trường. Hàng năm, hai trận doanh đều đối kháng liên tục tại nơi này, khiến cho mỗi một tu sĩ trưởng thành đến lục tầng cảnh đều là giết ra từ đống thi thể.
Bởi vậy, chuyện chém giết sinh tử với địch nhân vốn là tình huống bọn họ nhìn nhiều thành quen rồi.
Lục Diệp nhớ lại những tu sĩ Vạn Ma lĩnh đã bị hắn giết hồi nãy, hình như rất ít người cầu xin tha mạng trước khi bị hắn giết, thậm chí còn có rất nhiều người trước khi chết sẽ thốt ra một câu ngoan thoại (lời đe dọa).
Ví dụ như Đổng Thúc Dạ, trước khi chết, đối phương từng nói sẽ chờ Lục Diệp ở trên đường Hoàng Tuyền, dù mấy câu đe dọa kiểu này có dùng được cái trứng...
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, bị tu sĩ trận doanh đối địch đánh bại, nếu không thoát trốn thì cầu xin tha thứ là vô ích .
Hoàn cảnh này khiến tu sĩ Cửu Châu có một loại tư tưởng tàn nhẫn "Không màng sinh tử, không phục liền làm" và tu sĩ có tu vi càng cao thì tình huống này càng rõ rệt.
Cứ như vậy, Lục Diệp lần lượt nghỉ ngơi hồi phục, giết địch, lại nghỉ ngơi hồi phục, lại giết địch...
Vòng đi vòng lại, đại đa số những tánh mạng tươi sống nhảy lên, đều hóa thành tử thi, chỉ có số ít người tránh được một kiếp.
Sắc trời dần dần tối, tổn thất của Vạn Ma lĩnh không ngừng mở rộng, nhưng chuyện ấy chẳng gây ra ảnh hưởng quá lớn tới những người ở phía sau. Bọn họ vẫn một mực nhảy lên, không hề sợ hãi, chỉ một chút trở ngại này không thể quấy nhiễu quyết tâm nghênh chiến của bọn họ.
Lại một đêm buông xuống.
Khắp nơi trên sàn võ đài đều là máu tươi, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập trong không khí, đặc sệt giống như không thể tiêu tan.
Lục Diệp tới gần trận doanh Hạo Thiên minh, khoanh chân ngồi xuống, hai tay đều cầm lấy một khối linh thạch, trong miệng còn có không ít thịt khô đang trong quá trình nhai nuốt, cái đầu gục xuống, đang tranh thủ ngủ một giấc.
Hắn chiến đấu liên tiếp hai ngày một đêm đã rất mỏi mệt, cho nên hiện giờ mỗi khi đánh xong một hồi, hắn đều phải nghỉ ngơi hồi phục một chút, nương theo cơ hội hiếm có ngủ một một lát.
Về phần khôi phục... Có Thao Thiết Xan tự chủ vận chuyển, hắn chỉ cần nuốt phục một viên linh đan, sau đó không cần quan tâm quá nhiều.
Vị Ương ở một bên, hướng ánh mắt đầy đau lòng nhìn hắn, chiến đấu thời gian dài như vậy, Lục Diệp khó tránh khỏi sẽ bị thương, nếu ở thời điểm bình thường khác, Vị Ương có thể thoải mái xử lý những thương tích nào cho hắn, nhưng bởi vì có Thiên Cơ khế ước thúc, Lục Diệp không được mượn dùng bất cứ loại lực lượng bên ngoài nào, cho nên hắn đều phải tự mình băng bó những vết thương ấy.
Y phục của hắn đã sớm bị máu tươi nhuộm đỏ, cũng bị hắn vứt bỏ đi rồi, chỉ có một chút vải bông đang quấn quanh phần thân trên để trần của hắn, miệng vết thương đều được bôi lên một chút bột phấn chữa thương do Hoa Từ phối chế cho hắn.
"Được bao nhiêu trận rồi?" Có người hỏi Lý Bá Tiên.
Lý Bá Tiên mấp máy bờ môi khô khốc: "Ba mươi hai trận!"
"Ba mươi hai trận???" Người vừa đặt câu hỏi nhẹ nhàng hít sâu một hơi, lại hướng vẻ mặt đầy phức tạp nhìn về phía Lục Diệp đang gục đầu ngủ.
Đây đúng là chiến tích kinh người.
Phải biết rằng đây chính là ba mươi hai trận chiến đấu vượt cấp. Dựa theo tần suất trước mắt để tính, chắc đến hừng đông, Lục Diệp kia có thể đánh xong bốn mươi trận!