Chương 280: Không Phải Mèo, Chính Là Báo Săn!!!
Chương 280: Không Phải Mèo, Chính Là Báo Săn!!!
Lúc trước, ở thời điểm hai phương ký kết Thiên Cơ khế, chỉ có bốn mươi ba tông môn ghi danh.
Không ai cảm thấy Lục Diệp có thể đánh hết bốn mươi ba trận chiến đấu, kể cả Lý Bá Tiên cũng không ngờ được chuyện này. Ngay lúc ấy, hắn chỉ nghĩ rằng Lục Diệp cố chống đỡ qua thời hạn ba ngày, là có thể giành được thắng lợi.
Lý Bá Tiên còn không nghĩ tới thì đương nhiên một phương Vạn Ma lĩnh càng không nghĩ tới. Rút cuộc là dạng người gì lại có thể vượt cấp chiến đấu tới bốn mươi ba trận mà không bại? Tu Hành giới Cửu Châu chưa từng xuất hiện loại chuyện này. Ở trong mắt mấy cường giả Vạn Ma lĩnh vốn là chủ đạo trong chuyện này thì Lục Diệp kia chết chắc rồi.
Nhưng tất cả mọi người đều coi thường tốc độ giết người của Lục Diệp. Bình thường, chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, những tu sĩ lục tầng cảnh tiếp chiến kia đều bị Lục Diệp chém nằm trên mặt đất.
Thời hạn ba ngày vừa qua được một nửa, hắn đã đánh xong ba mươi hai trận, vậy là chỉ còn lại mười một tông môn có tên trên Thiên Cơ khế chưa xuất chiến thôi.
Kể cả khi hiện giờ có nhiều tu sĩ thuộc trận doanh hai phương nghe được tin tức này mà tìm đến, khiến cho số người trên Kim Quang đỉnh đột phá bốn ngàn nhưng chỉ cần Lục Diệp đánh xong bốn mươi ba trận chiến đấu mà còn sống, hắn sẽ thắng.
Sau đó dù tu sĩ Vạn Ma lĩnh không cam lòng, cũng không dám động tay chân gì, bởi vì dưới Thiên Cơ khế bó buộc, một khi bọn họ ra tay đối phó với Lục Diệp, chẳng những phải hứng chịu một phương Hạo Thiên minh và bốn mươi ba tông môn đã ghi danh trên Thiên Cơ khế kia đồng lòng đuổi giết, thậm chí những vị cường giả Linh Khê Bảng có mặt tại nơi đây cũng ra tay đối phó với bọn họ.
Đây là sự công chính của Thiên Cơ khế, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào khiêu khích.
Khoảng cách đi tới thắng lợi cuối cùng chỉ còn lại mười một trận nhưng càng ngày trong lòng Lý Bá Tiên càng bất an. Hắn không biết tiểu sư đệ có thể tiếp tục kiên trì hay không, bởi vì xem linh quang ngoài thân tiểu sư đệ đã có chút tối nghĩa. Đây là tác dụng phụ do nuốt phục lượng lớn linh đan.
Chuyện này tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới tiểu sư đệ, linh lực tối nghĩa sẽ ảnh hưởng đến thực lực của đối phương.
Dấu hiệu có thể nhận thấy rõ ràng nhất chính là tốc độ giết người hiện giờ của Lục Diệp đã chậm lại, thanh đao trong tay hắn không còn sắc bén, tốc độ cũng không còn nhanh như trước nữa.
Khiến cho mỗi một màn chiến đấu đều cần phải tốn thời gian càng ngày càng dài nhưng thời gian chiến đấu càng dài, sẽ làm hắn tiêu hao càng lớn, từ đó càng cần nhiều linh đan để bổ sung hơn, cuối cùng sẽ rơi vào một vòng tuần hoàn ác tính.
Một nén nhang đã hết, Vị Ương tỏ ra không đành lòng lại đi qua nhẹ nhàng chọc chọc Lục Diệp, nói nhỏ: “Tiểu sư đệ.”
Lục Diệp ngẩng đầu, trong đáy mắt tràn đầy vẻ mỏi mệt, đầu tiên là mờ mịt một chút, lúc này mới phản ứng lại, nuốt xuống miếng thịt khô vẫn còn nhai trong miệng. Hắn chống trường đao đứng dậy, nhìn tu sĩ Vạn Ma lĩnh đối diện, nói ra một câu đã lặp đi lặp lại hơn ba mươi lần rồi: "Bích Huyết tông, Lục Diệp!"
Đại chiến tiếp tục bùng nổ. Ở phía trên võ đài, ánh đao lóe sáng, thân hình đột tiến, máu tươi tung bay.
Một hồi đại chiến liên tục tiến hành, rồi dần lắng lại, không trung dần bừng sáng.
Ở phía trên võ đài, một bóng dáng nhỏ xinh lướt đi như sấm sét, nhảy vọt tới bên người Lục Diệp, tốc độ cực nhanh.
Trên người Lục Diệp đã có thêm mấy miệng vết thương, máu thịt lẫn lộn. Đây đều là tác phẩm do đối thủ gây ra còn hắn vẫn cầm trường đao của mình, yên tĩnh đứng tại chỗ.
Liên tục chiến đấu nhiều vòng như vậy, rốt cuộc hắn cũng đụng phải gia hoả đầu tiên khiến cho hắn cảm thấy khó giải quyết.
Đó là một yêu tu, trên đầu có hai cái lỗ tai lông xù, thoạt nhìn giống như một chú mèo con nếu chỉ thoạt nhìn giống thôi cũng chẳng có gì, mấu chốt là gia hoả này thật sự linh hoạt như một con mèo.
Đơn thuần bàn về tốc độ, phỏng chừng lúc Lục Diệp ở thời kỳ toàn thịnh cũng không bằng người ta.
Đương nhiên, một gia hỏa như vậy chính là một trong những con bài chưa lật do Vạn Ma lĩnh bên kia chuẩn bị. Lúc trước bọn họ vẫn một mực không cho nàng lên sân khấu, bởi vì trạng thái của Lục Diệp không tồi. Nhưng trước mắt Lục Diệp đã tiêu hao quá lớn, hẳn là một phương Vạn Ma lĩnh cảm thấy đây chính thời điểm thích hợp để cho miêu yêu này lên sân khấu.
Con bài chưa lật này được lấy ra, quả nhiên Lục Diệp đã rơi vào bị động, tốc độ không nhanh bằng người ta, dù hắn đã bổ thêm mấy đao nhưng vô dụng, chẳng những không thể giết chết đối phương, ngược lại còn khiến chính mình lộ ra sơ hở.
Đó chính là nguyên nhân khiến những miệng vết thương kia xuất hiện trên người hắn.
Lại là một vòng giao phong nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt. Cùng lúc Lục Diệp hạ trường đao xuống, bổ ra một luồng tàn ảnh, thì ở vùng thắt lưng gần bụng hắn truyền đến một cơn đau đớn.
Hắn đá ra một cước, miêu yêu kia dùng hai tay ngăn cản một cước này, sau đó thuận thế bay ra ngoài, linh hoạt rơi xuống đất.
Lục Diệp lảo đảo lui về phía sau, trường đao cắm trên mặt đất, suýt chút nữa đã quỳ rạp xuống khiến Vị Ương thét lên một tiếng kinh hãi.
Máu tươi nhiễm hồng trên võ đài, Lục Diệp giương mắt nhìn lên, miêu yêu đối diện kia đã hạ thấp thân mình, một tay ấn lên mặt đất, một tay đưa tới bên miệng, trên hai cánh tay của nàng đều có bộ móng vuốt sắc bén vô cùng.
Nàng đang liếm liếm máu tươi trên bộ móng vuốt của mình, từ trong đáy mắt nở rộ một chùm quang mang yêu dị, trong miệng nhẹ nhàng “Meo meo” một tiếng, giống như đang khiêu khích.
Miệng nàng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
Thật hiển nhiên nàng đã nhìn ra Lục Diệp hết chống đỡ nổi rồi, cũng như đã nhìn thấy thắng lợi đang vẫy tay với mình.
Thân hình linh hoạt, móng vuốt sắc bén, nàng mà là một chú mèo con ư? Không dám đâu, nàng chính là một con báo săn.
Ngay lập tức, bóng dáng đang nằm trên mặt đất chợt lao vút tới, khi bổ nhào tới phụ cận lại lật ngược một cái quá nhanh.
Ánh mắt Lục Diệp xoay chuyển, khi hắn nhìn thấy nàng đang lao tới một bên, vội vàng muốn đứng dậy, một đao đâm thẳng tới!
Tiếng ma sát chói tai vang lên, ánh lửa văng khắp nơi, bóng dáng miêu yêu lộ ra, mũi đao đâm tới, lướt sát qua gò má của nàng, đao phong sắc nhọn lưu lại một miệng vết thương thật nhỏ trên khuôn mặt bóng sáng mềm mại ấy, nhưng nàng lại đang cười.