Chương 282: Cứ Để Hắn Lựa Chọn…
Chương 282: Cứ Để Hắn Lựa Chọn…
Đến đây, mấy vị cường giả Linh Khê Bảng liếc nhau, đều thở dài một hơi.
Trước khi ký Thiên Cơ kết với Lý Bá Tiên, không một ai trong số bọn họ có thể ngờ được thế cục sẽ phát triển thành dạng này. Tất cả mọi người đều cho rằng, dưới những trận xa luân chiến liên tục kiểu này, kể cả khi Lục Diệp nọ có lợi hại hơn nữa, cũng không đối phó được mười lượt đâu.
Nhưng hiện giờ hắn không chỉ chống đỡ được mười lượt, mà đã bất bại suốt 40 lượt rồi!
Tới lúc này, bọn họ chỉ cảm thấy, điều may mắn nhất mà bọn họ nhận được trong vài ngày gần đây chính là tin tức do Hàn Già Nguyệt cung cấp, nếu không, bọn họ sẽ không rõ tình hình mà đồng ý cho người đồng tu vi lên khiêu chiến Lục Diệp kia…
Tới lúc ấy, chỉ sợ hắn đã sớm giết sạch đại diện của bốn mươi ba tông môn từ lâu rồi.
Đó mới là chuyện cười lớn nhất về Vạn Ma lĩnh.
Phía trước võ đài, ba tu sĩ Vạn Ma lĩnh đang do dự, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đây là đại diện thuộc ba tông môn nghênh chiến cuối cùng.
Trong ba người này, có một thuộc Thánh Hỏa giáo, trên trán có xăm một đóa liệt diễm tựa như đang thiêu đốt. Đây là dấu hiệu của Thánh Hỏa trong giáo bọn họ.
Hai người còn lại đều là đệ tử xuất thân từ hai đại tông môn tam phẩm.
Bọn họ sẽ được xếp hạng cuối cùng, tự nhiên là có liên quan tới tông môn đằng sau. Tông môn sau lưng những người lên sân khấu lúc trước, đều không mạnh mẽ bằng bọn họ, cho nên mới bị xếp phía trước.
Bốn mươi người phía trước đã dùng máu tươi và tử vong để trải sẵn con đường đi thông tới ngai vàng của chiến thắng, kế tiếp không cần biết là ai ra trận, đều có cơ hội rất lớn gặt hái được trái cây thắng lợi kia.
Chuyện này không chỉ liên quan tới phần thưởng khổng lồ kia, còn liên quan đến tương lai của bản thân, cho nên ba người này đều muốn mình là người tiếp theo lên sân khấu.
Nhưng dù sao Thánh Hỏa giáo cũng chỉ là tứ phẩm, hơi kém một chút so với hai nhà kia. Sau khi đại diện Thánh Hỏa giáo do dự một chút, cuối cùng đối phương cũng chủ động lui lại một bước. Ý tứ thực rõ ràng, người này đã nhường cơ hội cho hai người khác rồi.
"Hỗ Bình sư huynh, ý ngươi sao?" Một người mở miệng, trong đáy mắt đều là quang mang nóng lòng muốn thử.
"Tử An sư đệ đã đưa cho ta một vấn đề nan giải rồi. Nếu ta nói ta trước, khẳng định là ngươi sẽ không đồng ý nhưng nếu cho ngươi trước, ta cũng không vui." Hỗ Bình đè thấp âm thanh nói: "Loại thời điểm như thế này, chúng ta cũng không thể phân thắng bại trước được."
"Đúng vậy, nhưng kiểu gì cũng phải có trước có sau." Tử An gật đầu.
"Không bằng như vậy, chúng ta cứ để cho hắn tự chọn, hắn chọn ai thì chính là người đó!"
"Như vậy sao... Rất tốt!"
Hai người thương nghị đơn giản xong, lập tức đứng tại chỗ chờ đợi, ánh mắt đều nhìn về phía Lục Diệp đang nghỉ ngơi hồi phục trên võ đài kia, giống như đang nhìn một người chết.
Trong lúc ấy, Lục Diệp đã tới gần một phương Hạo Thiên minh, đang yên lặng cảm thụ trạng thái của bản thân, phải nói là rất không ổn. Kể cả khi hắn có một nén nhang thời gian để nghỉ ngơi hồi phục, thì linh lực trong cơ thể cũng không khôi phục được bao nhiêu, cứ chiến đấu liên tiếp như vậy, hiện giờ linh lực trong cơ thể hắn chỉ còn lại trên dưới ba phần.
Ngược lại, tuy thương tích trên người nhiều nhưng không gây nên quá nhiều trở ngại. Loại bột phấn chữa thương mà Hoa Từ điều phối và đưa cho hắn có hiệu quả trị liệu vô cùng tốt với ngoại thương, chẳng qua tình trạng mất máu liên tục lại khiến hắn có chút cảm giác đầu nặng gốc nhẹ, choáng váng mặt mày.
Hắn không biết mình đã giết được bao nhiêu người, lại càng không rõ mình phải đánh bao nhiêu trận nữa, nhưng hắn biết, nếu có người tiếp chiến, thì hắn nhất định phải đứng dậy, đi ra ngoài kia.
Đây chính là con đường hắn đã chọn.
Và cũng như những lời hắn đã nói trước đó, hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn phải ngồi chờ chết.
Một nén hương bên cạnh đã cháy hết, đã hết giờ nghỉ ngơi hồi phục.
Lục Diệp chống thanh đao gãy, đứng dậy, đi từng bước một hướng về phía trước.
Vị Ương há miệng, dường như đang muốn nói cái gì, nhưng tới cuối cùng nàng vẫn không thốt nên lời.
Nàng vốn định nói cho Lục Diệp biết, hắn chỉ cần đánh thắng thêm ba trận nữa là xong, nhưng nàng lại sợ sau khi biết tin tức này, nó sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của hắn.
Có đôi khi biết trước hướng đi của tương lai lại chưa chắc đã là chuyện tốt.
Bốn phía xung quanh Kim Quang đỉnh đen kịt toàn là người, đã hơn 5 ngàn tu sĩ của hai đại trận doanh hội tụ tại nơi này.
Ở thời điểm Lục Diệp đang nghỉ ngơi hồi phục, còn có người nói chuyện với nhau âm thanh truyền ra, khung cảnh lộn xộn, nhưng ngay lúc hắn đi tới, dường như cả thiên địa đều rơi vào im lặng.
Mấy ngàn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm qua đây.
Tới giờ phút này, ngay cả tu sĩ bên Vạn Ma lĩnh kia, cũng không còn khinh miệt và đùa cợt như lúc trước nữa, ai nấy đều nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.
Cũng phải thôi, một tu sĩ ngũ tầng cảnh, vượt cấp liên chiến suốt bốn mươi trận nhưng chưa từng bại một lần nào. Chiến tích kinh người như vậy không cho phép bất cứ kẻ nào khinh nhờn, dù là tu sĩ của trận doanh đối địch cũng sẽ cho hắn đủ lòng tôn trọng.
Có thể đoán được là, trong một đoạn thời gian rất dài về sau, bóng dáng kéo theo một thanh đao gãy, đi từng bước một trên võ đài đầy máu tươi kia sẽ là cơn ác mộng với phần đông tu sĩ Vạn Ma lĩnh.
Trên võ đài, Lục Diệp đang đứng thẳng, mặc cho gió núi gào thét ùn ùn kéo tới.
Ở Vạn Ma lĩnh bên kia, có hai bóng dáng cùng đứng dậy.
Ngay sau đó, mấy ngàn ánh mắt sắc bén từ bên phía Hạo Thiên minh lập tức nhìn chằm chằm qua, trong đó có cả cường giả trên Linh Khê Bảng. Chỉ trong nháy mắt, sát khí bắt đầu điên cuồng khởi động.
Suýt chút nữa thì hai tu sĩ Vạn Ma lĩnh đã bị dọa đến mức chui tọt trở về.
Trận thế này... Thật là đáng sợ.
Trong lòng Hỗ Bình biết chuyện không ổn, lập tức lên tiếng giải thích: "Không phải chúng ta muốn lấy hai đánh một, chúng ta chỉ muốn vị Nhất Diệp đạo hữu này tự mình chọn một đối thủ mà thôi."
Tử An cũng liên tục gật đầu, tỏ vẻ bọn họ khinh thường đi làm loại chuyện xấu xa lấy hai đánh một này.