Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 283 - Chương 283: Phát Điên Cái Gì Vậy???

Chương 283: Phát Điên Cái Gì Vậy??? Chương 283: Phát Điên Cái Gì Vậy???

Lục Diệp nâng thanh đao gãy của mình lên, chỉ vào Hỗ Bình, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Vậy ngươi đi."

Hỗ Bình nhướng mày, bỗng nhiên nhận được mừng rỡ ngoài ý muốn.

Còn Tử An, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn phải lui trở về.

Hỗ Bình nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đang muốn tự giới thiệu cùng Lục Diệp, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng “Bính”.

Hình ảnh vừa ập tới trước mắt Hỗ Bình là bùn đất dính đầy máu tươi bên phía Lục Diệp kia đã tung bay lên còn cả người hắn tựa như một mũi tên rời cung đang nhanh chóng lao về phía mình.

Hỗ Bình kinh hãi, rõ ràng là trước khi chiến đấu, gia hoả này đều sẽ tự giới thiệu cơ mà?

Sao lúc này hắn lại trực tiếp tấn công, không cho người ta nói một tiếng nào rồi?

Đây là phát điên cái gì vậy?

Lục Diệp thay đổi thái độ bình thường, lại chủ động khởi xướng tiến công…

Đây là điều mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới, cũng khiến cho không ít tu sĩ bên Vạn Ma lĩnh ngờ vực vô căn cứ. Bọn họ cảm thấy, dường như vì linh khí trong tay hắn đã gãy, cho nên hắn bắt đầu có lòng muốn chết rồi...

Trong chớp mắt, hai người đã giao thủ, tiếng vang đinh đinh đang đang truyền ra, linh khí trên tay hai người không ngừng va chạm.

Hỗ Bình cũng là một binh tu, linh khí trong tay cũng là đao, nhưng khác với đao của Lục Diệp, đao của Hỗ Bình có khổ rộng hơn rất nhiều, cũng ngắn hơn một chút.

Đây là một thanh khảm đao truyền thống.

Hỗ Bình vốn là đệ tử xuất thân từ tam phẩm tông môn, cho nên thực lực bản thân không tầm thường, dù hắn chưa từng có chiến tích vượt cấp giết địch nhưng có rất ít người trong đám tu sĩ đồng tu vi xứng đáng là đối thủ của hắn.

Hơn nữa, chiêu thức đao thuật phóng khoáng tùy hứng do hắn thi triển ra lại mang theo một loại khí phách như cuồng phong quét lá rụng, nếu nói đao trong tay Lục Diệp là sắc bén, xâm lược, thì đao trong tay hắn chính là cuồng bạo, cương mãnh.

Nhưng sau khi Hỗ Bình giao thủ cùng ngũ tầng cảnh Lục Diệp này, hắn lại hoảng sợ phát hiện, mình hoàn toàn không thi triển được đao thuật.

Rõ ràng là linh khí của đối thủ đã bị đứt đoạn thế nhưng tốc độ và lực đạo của đối phương vẫn có thể chống lại hắn.

Qua mấy đao công kích tới, hắn đã có chút không ngăn được thế công sắc bén của đối phương, thân hình không nhịn được, lập tức lui về phía sau, hổ khẩu trên tay cũng có chút rách nát.

Theo như hắn cảm nhận, người đang đối chiến cùng mình căn bản không phải một tu sĩ ngũ tầng cảnh, mà là một con mãnh thú tràn đầy tinh lực.

Cảm giác áp bách quá mạnh mẽ!

Chỉ nghe “Đang” một tiếng, thân hình Hỗ Bình bật ngửa ra sau, suýt chút nữa thì linh khí trong tay đã vuột bay ra ngoài mất. Hắn muốn ổn định thân hình, nhưng dưới chân lại trượt một cái.

Tới giờ phút này, đã có rất nhiều người chết trên võ đài, máu tươi của một đám người nghênh chiến đã nhuộm cả Kim Quang đỉnh thành đỏ như máu rồi. Và Hỗ Bình lần đầu lên đài nghênh chiến đã nếm phải thiệt thòi vì nó.

Ánh đao sáng như tuyết hiện lên, Hỗ Bình cứng rắn ổn định thân hình, muốn nâng đao lên ngăn cản, nhưng ánh đao kia lại vòng qua linh khí trong tay hắn, hung hăng chém xuống phía dưới.

Giờ phút này, dù Hỗ Bình muốn đi ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi.

Nhưng hắn cũng có cùng nhiều kinh nghiệm chiến đấu sinh tử cùng người khác, biết đã không còn kịp, trong lòng lập tức trở nên hung ác, thanh đao trong tay hắn dứt khoát chém thẳng về phần gáy của Lục Diệp.

Khai chiến chưa đầy mười nhịp hô hấp, hai phương giao thủ đã rơi vào chiến đấu sinh tử, khiến cho bốn phía dâng lên một mảnh kinh hô.

Trong mắt Hỗ Bình không chút bối rối, bởi vì hắn biết thanh đao đã gãy trong tay Lục Diệp không thể làm được gì mình. Quả thật phẩm chất linh khí của đối thủ không tồi nhưng nếu đã bị bẻ gãy, nó sẽ không thể phát huy ra uy năng vốn có.

Nói cách khác, uy hiếp đến từ thanh đao gãy kia không lớn.

Nhưng thanh đao trong tay hắn lại khác, một khi nó chém về phía gáy Lục Diệp, nếu đối phương không thúc giục loại phòng ngự linh văn kia… Chỉ dựa vào một đao này thôi cũng hoàn toàn có thể phân sinh tử!

Đúng như hắn dự đoán, ở thời điểm linh khí trong tay hắn chém vào gáy Lục Diệp, nơi đó lập tức sáng lên một đạo linh văn đón đỡ một kích này, nhưng hắn vẫn không thu tay lại, mà liên tục áp bách đi qua, muốn nhân cơ hội này tiêu hao linh lực của đối thủ.

Nhưng một cơn đau xuất phát từ ngực lại khiến hắn chấn động… Ở nơi ấy có máu tươi phun ra. Hỗ Bình cũng bất chấp tất cả, hắn vội vàng mượn dùng lực lượng của chiêu chặt chém kia để nhảy về phía sau.

Ngay khi hắn đã lùi lại được rồi, mới cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trước ngực đã bị chém ra một miệng vết thương dài cả thước, áo giáp mặc bên trong trực tiếp bị chém vỡ, linh quang tiêu tán toàn bộ!

Da đầu Hỗ Bình lập tức run lên, hắn nghĩ mà không hiểu rốt cuộc đây là loại tình huống gì?

Sở dĩ hắn dám đi lên đón đỡ một đao của Lục Diệp, vì:

Thứ nhất là linh khí trong tay Lục Diệp đã gãy, uy năng giảm xuống.

Thứ hai là hắn có bảo giáp hộ thân. Tuy phẩm chất của bảo giáp này không cao nhưng nát bét tới cỡ nào cũng có một chút lực lượng phòng hộ. Trên thực tế, vài lần trước hắn đều dựa vào bảo giáp này để biến nguy thành an.

Nhưng lần này bảo giáp lại bị chém nát, không thể cung cấp cho hắn bất cứ loại phòng hộ gì.

Không phải linh khí của đối phương đã bị bẻ gãy ư? Sao còn sắc bén như thế?

Đủ loại ý niệm lóe lên trong đầu Hỗ Bình nhưng hắn lại không kịp nghĩ nhiều, chỉ vì Lục Diệp đã lao lên, thừa dịp tâm thần hắn chưa chuẩn bị này, lại xuất ra một đao đâm thẳng.

Linh lực màu đỏ nhanh chóng lan tràn lên trên thanh trường đao đã bị bẻ gãy một khúc, ẩn chứa uy năng vô kiên bất tồi.

Hỗ Bình hét lớn một tiếng, nâng đao ngăn cản.

Âm thanh “Đinh đinh đang đang” lại vang lên. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hai người đã liên tục giao phong không ngừng. Nhưng ngay từ lúc trước tâm thần của Hỗ Bình đã thất thủ, lần này hắn nhanh chóng bị toàn diện áp chế, trong lòng chỉ cảm thấy thế công của đối phương chẳng những sắc bén, lại còn liên miên không dứt.

Hơn mười nhịp hô hấp sau, bỗng nhiên thân thể Hỗ Bình cứng đờ tại chỗ, đại đao trong tay vốn đang nâng lên cao cao lại không còn sức lực mà vung tới nữa.

Hắn cúi đầu nhìn xuống ngực mình, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Bình Luận (0)
Comment