Chương 284: Ta Tên Là Lục Diệp! Bích Huyết Tông Lục Diệp!
Chương 284: Ta Tên Là Lục Diệp! Bích Huyết Tông Lục Diệp!
Chỉ thấy ở ngay lồng ngực của hắn, thanh đao gãy kia lập tức len vào vị trí bảo giáp đã tổn hại kia, sau đó không chút trở ngại đâm thẳng vào trong ngực hắn.
Gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, Lục Diệp nhìn địch nhân trước mắt, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Ta tên là Lục Diệp! Bích Huyết tông Lục Diệp!"
Tiếp đó, Lục Diệp đá ra một cước, Hỗ Bình bay đi thật xa, gục trên mặt đất, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Lục Diệp há mồm to thở hào hển, lại lê bước chân tập tễnh, trở lại vị trí phía trước rồi khoanh chân ngồi xuống, ném vào trong miệng một viên linh đan và gục đầu.
Tới tận lúc này, trên Kim Quang đỉnh vẫn là một mảnh yên tĩnh không tiếng động như trước.
Một lúc lâu sau, sư huynh của Hỗ Bình đi lên phía trước kiểm tra, mới phát hiện Hỗ Bình đã chết không thể chết lại rồi!
Tiếng xì xào nho nhỏ bắt đầu vang lên và dần dần trở nên ồn ào...
Hỗ Bình cũng bị đánh bại! Ngay trong một trận chiến mà phía Vạn Ma lĩnh đã vô hạn tiếp cận thắng lợi thì… Hỗ Bình bị giết!
Phải biết rằng, một trận chiến này vốn là trận đấu mà phe Vạn Ma lĩnh chuẩn bị chấm dứt lần phân tranh này. Và dưới bất cứ ánh mắt của ai, thì Lục Diệp với thanh linh khí đã bị gãy kia, không thể là đối thủ của Hỗ Bình.
Nhưng trên thực tế, Hỗ Bình chỉ ăn hai đao của Lục Diệp đã chết.
Lục Diệp cũng bị đối thủ chém hai đao, nhưng đều bị Ngự Thủ linh văn hóa giải.
Một vài tu sĩ đã nhìn ra vấn đề, chẳng lẽ là… dù thanh linh khí kia có bị bẻ gãy thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới uy năng của nó?
Ngay lúc này, vẻ mặt tu sĩ Tử An của Vạn Ma lĩnh đã dần trở nên ngưng trọng, khuôn mặt hắn hơi có chút trắng bệch, trong lòng lại âm thầm cảm thấy may mắn vì Lục Diệp đã chọn Hỗ Bình, nếu không rất có thể người ngã xuống trong trận đấu này chính là hắn.
Tất cả mọi người đều cho rằng răng nanh của Lục Diệp đã bị chặt đứt, nhưng ai có thể ngờ nổi, dù răng nanh kia đã gãy thì nó vẫn sắc bén như thường?
Tử An nhìn bóng dáng đang cúi đầu im lặng ngồi tại chỗ, giống bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống kia, thầm thở nhẹ một hơi.
Tuy Hỗ Bình bị giết nhưng cái chết của đối phương chẳng tạo thành ảnh hưởng quá lớn với hắn. Người nghênh chiến tiếp theo chính là hắn. Nếu hắn bị đánh bại... Cũng chỉ còn lại người của Thánh Hỏa giáo. Nhưng gia hỏa Thánh Hỏa giáo kia còn yếu hơn cả hắn và Hô Bình, càng không có hy vọng.
Cho nên không cần biết hắn phải làm như thế nào, nhưng hắn không được thua.
Muốn thắng, nhất định phải né tránh được, không thể bị đối phương chém trúng, lực sát thương của thanh linh khí kia rất khủng bố.
Nhưng hắn cũng là binh tu, ở thời điểm chiến đấu cận thân, căn bản không thể tránh khỏi chuyện này…
Hắn lập tức cảm thấy nhức đầu!
Nhưng không đợi hắn nghĩ ra đối sách, đã có người bên phía Vạn Ma lĩnh mở miệng nhắc nhở: "Đã đến giờ rồi!"
Lý Bá Tiên hung tợn trừng mắt nhìn qua!
Cây nến được châm khi Lục Diệp bắt đầu nghỉ ngơi đã tắt. Ngay lập tức, Lục Diệp đang cúi đầu ngủ đã lại một lần nữa ngẩng đầu lên. Sau đó dưới mấy ngàn ánh mắt nhìn chăm chú, hắn lại làm như hồi nãy, chống thanh đao gãy xuống đất, đứng lên, thân hình lảo đảo, bước chân phù phiếm.
Ánh mắt của một đám tu sĩ Vạn Ma lĩnh đang nhìn, chợt giật giật, nhìn dáng vẻ của Lục Diệp kia xem, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ngã xuống, nhưng sự thật đã chứng minh, một khi gia hoả này đánh nhau với người khác, hắn lại bắt đầu trở nên long tinh hổ mãnh.
Nếu không phải bọn họ đã tận mắt chứng kiến hắn liên tục chiến hơn bốn mươi trận vừa rồi, chỉ sợ bọn họ cũng cho rằng gia hoả này đang giả vờ giả vịt.
Không một ai biết, rốt cuộc là dạng tín niệm và ý chí chống đỡ nào đã giúp cho một tu sĩ ngũ tầng cảnh vẫn còn tiếp tục đứng lên, chiến đấu, chứ chưa chịu ngã xuống, ngược lại, hắn còn có thể đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi trên võ đài đã bị máu tươi nhuộm đỏ kia.
Tử An đi ra, song phương lại báo gia môn như cũ.
Bên tai Lục Diệp vang lên mấy tiếng ong ong. Đó là dấu hiệu xuất hiện khi tinh lực cạn kiệt quá độ. Hắn có chút không có nghe rõ người ta đang nói cái gì, nhưng ba cái chuyện râu ria này, đại sư tỷ sẽ nhớ giùm hắn.
Oanh...
Trong nháy mắt, linh lực nổ tung, hai bóng dáng bắt đầu lao thẳng vào nhau.
Tu sĩ Vạn Ma lĩnh này không bị chiến tích khủng bố của Lục Diệp dọa sợ, thậm chí người này còn không áp dụng thế thủ, mà ngược lại còn chủ động nghênh chiến.
Kỳ thực, hai người đều là binh tu, ai cũng biết tiến công mới là cách phòng thủ tốt nhất!
Linh khí giao phong truyền đến, hai bóng dáng không ngừng xê dịch, lần lượt thay đổi vị trí trên võ đài, đốm lửa xuất hiện do va chạm văng tung tóe khắp nơi.
Trái tim đám người bên phía Vạn Ma lĩnh đều bay lên tới cổ họng, bởi vì bọn họ biết, nếu bọn họ tiếp tục thua một trận chiến này, bọn họ sẽ không còn cơ hội nữa.
Tuy vẫn còn một tu sĩ Thánh Hỏa giáo nhưng thực lực của người nọ lại kém Hỗ Bình, cũng kém Tử An, nếu đi lên đối chiến với Lục Diệp, chỉ có một con đường chế.
Ba nhịp, năm nhịp, mười nhịp, hai mươi nhịp, năm mươi nhịp hô hấp…
Đám tu sĩ Vạn Ma lĩnh đang khẩn trương chú ý tình hình chiến đấu, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cuối cùng thì chiến cuộc cũng ổn định trở lại.
Tất cả đều thầm khen, không hổ là tu sĩ xuất thân từ tam phẩm tông môn, quả thật nội tình luôn mạnh hơn người bên ngoài một chút. Chưa một ai trong số những người nghênh chiến lúc trước có thể giao phong chính diện và liều mạng cùng Lục Diệp trong khoảng thời gian dài như vậy mà không lộ ra xu hướng suy tàn.
Ngược lại có người cũng có thể kiên trì rất lâu dưới tay Lục Diệp nhưng toàn là rượt đuổi né tránh, một lòng muốn tiêu hao linh lực của Lục Diệp, đặt cơ sở thắng lợi cho người phía sau. Và người này chính là đối thủ đầu tiên có thể chính diện chống lại Lục Diệp lâu như vậy .
Phần thực lực này nghiễm nhiên đã có tiền vốn để vượt cấp chiến đấu.
Giờ phút này, Lục Diệp càng đánh càng tỉnh táo, tuy lỗ tai vẫn vang lên những tiếng ong ong, thậm chí trước mắt còn ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một chút cảnh tượng mơ hồ, nhưng áp lực truyền đến từ phía đối diện lại nói cho hắn biết, đây là một đối thủ có lực đạo và tốc độ không hề kém hơn hắn.
Và đối phó với kẻ địch như vậy, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.