Nhân Đạo Đại Thánh! (Bản Dịch)

Chương 298 - Chương 298: Từ Nay Về Sau, Ta Là Người Có Tông Môn Rồi!!!

Chương 298: Từ Nay Về Sau, Ta Là Người Có Tông Môn Rồi!!! Chương 298: Từ Nay Về Sau, Ta Là Người Có Tông Môn Rồi!!!

Kỳ thực, đây cũng là tin tức tốt với hắn. Trước mắt hắn chỉ có tu vi ngũ tầng cảnh, còn có thể lăn lộn ở vòng ngoài thêm một đoạn thời gian, chờ sau khi tu vi lên tới lục thất tầng cảnh, sẽ tiến vào vòng trong.

Bính. . .

Cửa phòng bị người dùng một cước đá văng, sương mù mờ mịt phun ra.

Chất giọng lạnh như băng của nhị sư tỷ Thủy Uyên vang lên: "Ai đang uống rượu?"

Động tác trên tay Lý Bá Tiên trở nên cứng đờ, hắn quay đầu nhìn Thủy Uyên, lắp bắp nói: "Không phải. . . Ta không có. . ."

"Bị thương nặng như vậy còn uống rượu, ta có dặn dò ngươi đừng uống rượu trong khoảng thời gian này hay không? Nếu đã thích uống thì ngươi cứ hung hăng mà uống đi!" Nhị sư tỷ đi vài bước đã đến trước mặt Lý Bá Tiên, xắn ống tay áo lên, cánh tay nhỏ bé dùng sức, trực tiếp ấn đầu hắn vào trong nước.

Ọc ọc ọc… Ọc ọc ọc. . .

Lục Diệp và chưởng giáo ở cách một cái thùng gỗ liếc nhìn nhau, sau đó từ từ chìm thân thể vào trong nước, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Run rẩy lẩy bẩy!

Đây là ngày thứ bảy, Lục Diệp trở về tông, thương tích trên người hắn đã khỏi, có thể thấy được y thuật của nhị sư tỷ rất cao minh.

Ngay cả tình huống linh lực của hắn cũng có chút chuyển biến tốt đẹp. Dường như đoạn thời gian trước, trong những loại dược thủy mà hắn đều phải ngâm và uống hết mỗi ngày, có ẩn chứa công hiệu tinh lọc đan độc. Rõ ràng là nhị sư tỷ đã nhìn ra linh lực của hắn có vấn đề, cho nên mới chuyên môn nhằm vào phương diện này để điều trị cho hắn.

Khiến cho Lục Diệp khen không dứt miệng chính là, nhị sư tỷ còn biết nấu nướng mỹ vị dược thiện (dùng dược liệu chế biến thành món ăn). Những món dược thiện ấy chẳng những rất ngon miệng, thậm chí còn mang theo một chút hiệu quả thối thể. Lục Diệp chữa thương đã nhiều ngày, lại rõ ràng cảm nhận được lực lượng khí huyết của chính mình mới tăng cường thêm một đoạn.

Hiện giờ, trong Bích Huyết tông chỉ có một đệ tử mới nhập môn là Lục Diệp, hắn lại vừa bị chất độc còn sót lại của một thế hệ trước làm hại phải chịu ủy khuất lớn như vậy, cho nên nhị sư tỷ bên này gần như đã đặt tất cả sự bảo vệ và lòng quan tâm ở trên người hắn rồi.

Và đương nhiên Lý Bá Tiên chạy tới Bích Huyết tông cọ cơm chữa thương kia sẽ không được hưởng loại phúc khí này, mỗi lần khi tới lúc ăn cơm, hắn đều có cảm giác bản thân mình bị người ta chơi xấu.

Tuy hiện giờ Bích Huyết tông đã rơi vào hoàn cảnh nghèo túng nhưng tốt xấu gì ở vài chục năm trước, bọn họ cũng là một nhất phẩm tông môn, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, kiểu gì trong tông cũng có một chút thứ tốt còn sót lại.

Có lẽ mấy thứ này không có tác dụng quá lớn với những vị tu sĩ đã thành tựu tu vi, nhưng lại giúp ích thật lớn với loại tu sĩ có tu vi không cao như Lục Diệp.

Mặt trời lên cao, trong An Hồn điện tại Thủ Chính phong.

Bích Huyết tông chiếm diện tích rất lớn, sở hữu trên trăm tòa linh phong. Và Thủ Chính phong chính là một tòa trong đó.

Khi Bích Huyết tông mạnh mẽ nhất, mỗi một tòa linh phong này đều có đông đảo những bóng dáng đệ tử vận động qua lại.

Nhưng cho đến ngày nay, những linh phong kia đều hoang phế cả rồi, hiện giờ chỉ còn một tòa Thủ Chính phong ở trung tâm nhất mà thôi.

Ngày thường, chưởng giáo và nhị sư tỷ sinh hoạt tại Thủ Chính phong.

An Hồn điện cũng được xây dựng ở bên trong Thủ Chính phong.

Lúc trước, vốn dĩ trong tông bọn họ có một tòa An Hồn phong, chuyên dùng để cất giữ những linh bài tu sĩ đã hy sinh từ khi Bích Huyết tông khai tông lập phái tới nay.

Nhưng tất cả đều được chuyển tới An Hồn điện cả rồi.

Giờ phút này, Lục Diệp đang quỳ ở phía trước mấy vạn linh bài kia, nhị sư tỷ Thủy Uyên và tứ sư huynh Lý Bá Tiên đứng ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng.

Chưởng giáo cắm ba nén hương vào chiếc lư hương ở đằng trước, cung kính thi lễ, rồi mới mở miệng nói: "Đại chưởng giáo đời thứ mười của Bích Huyết tông Đường Di Phong, kính báo với liệt tổ liệt tông, nay có nhân sĩ Lục Diệp tại Binh châu tâm tính thuần phác, tâm tính kiên nghị, tính cách ôn thuần, thiên tư không tầm thường. . ."

Một chuỗi những lời nói này trực tiếp khiến Lục Diệp bị thổi phồng lên quá đà, khoa trương tới mức vẻ mặt Lục Diệp cũng có chút không quá tự nhiên.

"Nay thu Lục Diệp vào môn, hy vọng liệt tổ liệt tông sẽ bảo vệ đệ tử bình yên, phù hộ đệ tử an khang."

Nói xong, lão xoay người, nhìn về phía Lục Diệp, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng nói: "Lục Diệp, nay thu ngươi vào môn, từ nay về sau ngươi đã trở thành đệ tử chính thức của Bích Huyết tông rồi, cùng vinh cùng nhục với tông môn. Ngày sau khi ngươi ra bên ngoài làm việc, không được gây nên việc gì khiến tông môn hổ thẹn, hy vọng ngươi có thể. . ." Nói tới đây, chưởng giáo dừng lại một chút, khẽ vuốt đỉnh đầu Lục Diệp: "Bình an trưởng thành!"

Chắc chắn theo thủ tục, chưởng giáo còn phải nói thêm rất nhiều những lời đao to búa lớn khác, nhưng trước mắt trong Bích Huyết tông cũng chỉ có ba người mà thôi, dù mạnh miệng nhiều hơn cũng không có ý nghĩa. Hơn nữa trải qua một trận chiến tại Kim Quang đỉnh, chắc chắn tình cảnh sau này của Lục Diệp sẽ không quá tốt.

Cho nên hiện giờ chưởng giáo chỉ có duy nhất một nguyện vọng, đó chính là…Lục Diệp có thể bình an. . .

"Vâng!" Lục Diệp cung kính dập đầu.

Tuy nửa năm trước ở trên đường trở về tông, khi cả hai người bị đánh lén, chưởng giáo đã cung thỉnh Thiên Cơ chứng kiến, thu Lục Diệp làm đệ tử chính thức của Bích Huyết tông, nhưng chung quy lại vẫn cần là sự tòng quyền nghi (ứng phó linh hoạt theo hoàn cảnh, không cứng nhắc, giáo điều), tới hiện giờ chuyện mới được coi như nước chảy thành sông, Lục Diệp đã chân chính trở thành đệ tử Bích Huyết tông.

Ánh mắt hắn xẹt qua mấy vạn linh vị bên trên, giống như thấy được nhóm tiền bối của cả tông môn đang nhìn chăm chú vào mình.

Lục Diệp chậm rãi đứng dậy. Vốn dĩ từ sau khi hắn đến thế giới này vẫn luôn không nơi nương tựa, thì hiện giờ, rút cuộc tâm linh của hắn cũng có một tia hướng về.

Từ nay về sau, ta cũng là một người có tông môn rồi!
Bình Luận (0)
Comment