Chương 299: Trấn Thủ Sứ!!!
Chương 299: Trấn Thủ Sứ!!!
"Chúc mừng tiểu sư đệ." Lý Bá Tiên ở một bên lại cười nói.
"Tứ sư huynh!" Lục Diệp cung kính thi lễ, một lễ này thay cho lời cảm kích vì lúc trước Lý Bá Tiên đã liều chết bảo vệ hắn, cũng như bày tỏ sự kính trọng đối với đồng môn sư huynh.
"Nhị sư tỷ!" Lục Diệp lại thi lễ với Thủy Uyên.
Hốc mắt Thủy Uyên hơi hơi đỏ lên, nàng khác với Lý Bá Tiên. Ở thời điểm Bích Huyết tông xuống dốc, Lý Bá Tiên chỉ là một hài đồng, cái gì cũng không hiểu nhưng Thủy Uyên lại tận mắt chứng kiến con quái vật lớn Bích Huyết tông này chao đảo và sụp đổ như thế nào.
Bởi vậy một màn trước mắt này lại khiến cho nàng không khỏi nhớ tới cảnh tượng của vài chục năm trước đây, khi một đám thiếu niên tinh thần phấn chấn ùn ùn kéo tới nơi này, lần đầu bái nhập vào tông môn.
Ở thời điểm kia, Bích Huyết tông thật sự huy hoàng!
Nàng chậm rãi đi đến trước người Lục Diệp, nắm lấy tay phải của hắn, lại lấy ra một chiếc đại ấn lưu quang tỏa ra bốn phía, hít sâu một hơi rồi dịu dàng nói: "Đại đệ tử đời thứ mười một của Bích Huyết tông, chưởng ấn sứ Thủy Uyên, cung thỉnh Thiên Cơ chứng kiến, nay phong đệ tử đời thứ mười một Lục Diệp là trấn thủ sứ của Bích Huyết tông tại Linh Khê chiến trường, hạ ấn làm chứng!"
Nói xong câu này, nàng cầm lấy đại ấn kia, ấn một cái lên mu bàn tay Lục Diệp.
Trong minh minh, Thiên Cơ hạ xuống.
Thân hình Lục Diệp hơi hơi lung lay một chút nhưng rất nhanh hắn đã ổn định lại, chỉ hướng ánh mắt hoài nghi nhìn Thủy Uyên: "Đây là. . ."
Lý Bá Tiên ở một bên giải thích: "Mỗi trụ sở tông môn đều có trấn thủ sứ và phó sứ của mình. Ví dụ như ta là trấn thủ phó sứ của Đan Tâm tông. Ở bên trong trụ sở nhà mình, trấn thủ sứ và phó sứ có trách nhiệm trấn thủ trụ sở, đương nhiên cũng có rất nhiều quyền hạn. Trong thời gian ngắn nói không rõ chuyện này, chờ đến khi trở về, ta sẽ ghi chép một phần ngọc giản cho ngươi, ngươi xem kỹ là hiểu."
Lý Bá Tiên nói xong lại, nhếch miệng cười: "Trước mắt trong hàng đệ tử đời thứ mười một của Bích Huyết tông chỉ có hai người ngươi và nhị sư tỷ. Nhị sư tỷ là tu sĩ Chân Hồ cảnh không thể tùy tiện ra vào Linh Khê chiến trường , cho nên tiểu sư đệ ơi. . . ngươi cần phải quan tâm trụ sở Linh Khê chiến trường bên kia nhiều hơn một chút."
Thủy Uyên ở một bên nói: "Không cần đi quan tâm tới trụ sở làm gì, cho ngươi thân phận này là để ngươi tiện ra vào chiến trường, dù sao lúc tu hành ở lại trong Linh Khê chiến trường sẽ tốt hơn."
Lục Diệp vẫn tò mò hỏi: "Chẳng lẽ trụ sở của Bích Huyết tông chúng ta ở Linh Khê chiến trường không bị người của Vạn Ma lĩnh công chiếm?"
Phải biết rằng, khi thân phận đệ tử Bích Huyết tông của hắn vừa bại lộ ra ngoài, đã đưa tới một đống lớn tu sĩ Vạn Ma lĩnh vây công, vậy thì trụ sở không có đạo lý nào lại tồn tại nguyên vẹn cả.
Lý Bá Tiên lắc đầu nói: "Trước kia cũng có người tấn công, nhưng hiện giờ thì không, bởi vì tấn công trụ sở Bích Huyết tông chẳng được chỗ tốt gì. Mà chuyện không có ưu đãi thì ai đi làm? Huống chi, tuy ở trụ sở bên kia không có đệ tử Bích Huyết tông trụ trì đại cục, nhưng vẫn còn một con hung vật, thế lực vòng ngoài bình thường không đánh lại nó."
Thủy Uyên cũng nói: "Tình huống trụ sở Bích Huyết tông chúng ta có chút phức tạp, hiện giờ đang có rất nhiều tán tu tụ tập ở nơi này. Lúc trước khi tiểu sư đệ ngươi bị lạc ở Linh Khê chiến trường, ta từng ủy thác cho vài người tìm hiểu tin tức của ngươi, nhưng đều không có thu hoạch gì. Những tán tu kia. . . Ngoại trừ số ít vài người có thể tin được, cứ cho bọn họ ở lại, còn những người khác, tiểu sư đệ ngươi xem thế nào rồi tự xử lý, muốn đuổi đi cũng được."
Lục Diệp gật đầu.
Hiện giờ tạm thời hắn còn không biết gì về tình huống trụ sở bên kia và cả trách nhiệm của thân phận trấn thủ sứ này nữa, bởi vậy không vội đưa ra quyết định gì, chờ đến khi hết thảy đều quen thuộc lại nói sau cũng không muộn, hơn nữa tứ sư huynh vốn là trấn thủ phó sứ, có điều gì hắn không hiểu, vừa lúc có thể thỉnh giáo đối phương một phen.
"Đúng rồi, người của Thương Minh sơn đã đưa con sủng thú của ngươi đến trụ sở rồi. Nếu ngươi muốn đi tìm nó, có thể đi luôn bây giờ."
"Vậy ta đi ngay đây." Lục Diệp vội vàng nói.
"Thế thì đi theo ta." Thủy Uyên vừa nói chuyện vừa dẫn đầu rời đi.
Rất nhanh, nàng đã đưa Lục Diệp tới Thiên Cơ điện.
Mỗi một nhà tông môn đều có Thiên Cơ điện của chính mình, một chỗ tại bản tông, một chỗ tại Linh Khê chiến trường, đây chính là nơi bố trí Thiên Cơ trụ.
Có thể nói, đây là một trong những khu vực trung tâm nhất của từng tông môn, liên quan tới chuyện môn hạ đệ tử có thể bình yên ra vào Linh Khê chiến trường hay không, một khi Thiên Cơ điện bị công chiếm, hậu quả không cách nào chịu nổi.
Lục Diệp được Thủy Uyên hướng dẫn, lập tức nâng tay đặt lên Thiên Cơ trụ kia.
Tình huống lần này cũng giống lần đầu tiên hắn tiến vào Linh Khê chiến trường. Ngay khi ấn ký chiến trường trên mu bàn tay sinh ra cộng minh cùng Thiên Cơ trụ, dường như cả thế giới đều đang nhanh chóng cách xa hắn, hết thảy xung quanh đều trở nên mơ hồ.
"Nhớ xin một tấm sủng khế từ Thiên Cơ trụ bên kia." Bên tai bỗng truyền đến tiếng Thủy Uyên dặn dò.
Chỉ trong nháy mắt, bốn phía vốn đang mơ hồ và vặn vẹo lại một lần nữa trở nên ngưng thực.
Thời điểm hắn hoàn hồn trở lại, mới phát hiện mình đã đứng trong một tòa đại điện xa lạ và tiêu điều. Đại điện này cực kỳ rộng lớn nhưng ở bên trong lại không có một bóng người.
Lục Diệp nhìn Thiên Cơ trụ ở trước mặt mình, bỗng có cảm giác thứ này có một tầng chặt liên hệ chẽ cùng ấn ký chiến trường trên tay hắn. Loại liên hệ này có một phần nguyên nhân vì hắn là đệ tử Bích Huyết tông, cũng có một phần nguyên nhân vì hắn là trấn thủ sứ của nơi này.
Hơn nữa hắn còn cảm giác được, ở bên trong Thiên Cơ trụ này có bao hàm một vài thứ kỳ diệu. Bản thân hắn có thể cảm nhận được những thứ kỳ diệu kia, thậm chí copnf có thể thông qua thân phận trấn thủ sứ điều chỉnh nó trên một trình độ nhất định!
Nhưng cụ thể phải điều chỉnh như thế nào thì hắn lại không rõ lắm, chuyện này cần phải đi mò mẫm.