Chương 300: Trụ Sở Bích Huyết Tông!!!
Chương 300: Trụ Sở Bích Huyết Tông!!!
Hắn không tùy tiện thực hiện vội. Trước mắt hắn hiểu biết quá ít về tri thức trên phương diện này, vẫn nên chờ nhận được kinh nghiệm do tứ sư huynh bên kia ghi chép lại rồi nói sau
Việc cấp bách trước mắt chính là đón Hổ Phách, hẳn là Y Y ở bên kia đã vô cùng lo lắng rồi.
Lục Diệp cất bước rời khỏi đại điện, bước ra dưới ánh nắng mặt trời, ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện một chuyện rất thú vị. Đó là thời gian bên trong Linh Khê chiến trường có vẻ như tương đồng cùng thế giới bên ngoài, bởi vì ở thế giới bên ngoài cũng là canh giờ này.
Tới khi hắn thu hồi ánh mắt nhìn lại, bỗng nhiên nhận thấy ở bốn phía có từng ánh mắt tò mò đang quan sát mình.
Lục Diệp lập tức đưa tay vỗ vào bên hông, ai biết đâu lại nắm phải không khí.
Lúc này hắn mới nhớ trường đao của mình đã hoàn toàn vỡ nát rồi.
Lục Diệp hơi ngơ ngác, quay đầu nhìn chung quanh, lại thấy ở bốn phía có mấy tu sĩ, hoặc kinh nghi, hoặc kinh ngạc quan sát mình. Tu vi của những người này đều không cao, chỉ có trình độ tam, tứ tầng cảnh.
Xem ra bọn họ chính là tán tu theo lời nhị sư tỷ.
Đã vài chục năm, không có đệ tử Bích Huyết tông vào ở bên trong trụ sở tại Linh Khê chiến trường, cho nên tuy nơi này vẫn được bảo tồn, nhưng nó đã trở thành nơi tụ tập cho rất nhiều tán tu, cũng nghiễm nhiên hình thành nên một phường thị có quy mô không nhỏ.
Nhưng những tán tu này cũng có chút tự mình hiểu mình, không đặt địa điểm tụ tập ở trong Thiên Cơ điện, mà thiết lập tại một vị trí sát bên ngoài trụ sở.
Làm như vậy, dù một ngày nào đó có đệ tử Bích Huyết tông tiến vào nơi này, bọn họ cũng không đến mức đắc tội Bích Huyết tông.
Tuy nhóm tán tu này là những người không nơi nương tựa, cuộc sống kham khổ nhưng cũng vì bản thân nhỏ yếu, mới luyện cho bọn họ một trái tim khéo léo, biết suy tính trước sau.
Tình hình chung, tán tu chỉ cầu sinh tồn, sẽ không tùy ý đi đắc tội với những tu sĩ xuất thân môn phái kia.
Thiên Cơ điện tại Bích Huyết tông đã hoang phế vài chục năm không người vận dụng. Bây giờ bỗng nhiên Lục Diệp lại đi từ bên trong ra ngoài, tự nhiên đã khiến những tán tu kia vô cùng kinh ngạc.
Ngay lúc này, bỗng một tiếng hổ gầm quen thuộc từ một phương hướng khác truyền tới.
Lục Diệp lập tức xoay người, phóng tới bên kia. Rất nhanh sau đó, hắn đã gặp được Hổ Phách toàn thân trắng như tuyết, ở một nơi trên quảng trường bên kia.
Nhưng giờ phút này, tình hình của Hổ Phách không quá tốt, có một ưng xám thật lớn đang đứng ở trước mặt nó, cúi đầu quan sát nó. Trong mắt con chim ưng nọ toát ra vẻ nghiền ngẫm, giống như nó đang một mực cân nhắc xem, con hàng nho nhỏ trước mắt này. . . Có thể ăn được hay không!
Tuy thân hình Hổ Phách rất cường tráng nhưng so sánh với con ưng xám đang đứng trước mặt nó, lại như đồ nhi gặp sư phụ. Nói một cách tỉ mỉ hơn, giữa hai hung thú, gần như Hổ Phách chỉ lớn bằng có móng vuốt của người ta thôi.
Có thể thấy được hình thể của con ưng xám này lớn tới mức nào.
Lục Diệp nhớ tới một câu mà Lý Bá Tiên từng nói lúc trước.
Tuy ở trụ sở bên kia không có đệ tử Bích Huyết tông trụ trì đại cục, nhưng vẫn còn một con hung vật, thế lực vòng ngoài bình thường không đánh lại nó.
Xem ra con ưng xám này chính là hung vật trong miệng tứ sư huynh!
Có điều trước khi hắn tiến vào nơi này, cả nhị sư tỷ và tứ sư huynh, đều không có đặc biệt nói rõ tình huống của con hung vật này, xem ra, hẳn là nó không có quá nhiều uy hiếp với hắn.
Lục Diệp nghĩ như vậy, lại vội vàng đi về phía trước.
Ưng xám có chút phát hiện, nó lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Diệp, hương vị nghiền ngẫm bên trong đôi mắt ưng càng thêm nồng đậm.
Hổ Phách cũng nhìn thấy Lục Diệp, nó xoay người một cái lập tức chắn ngang ở giữa Lục Diệp và con ưng xám, bên cạnh nó, còn có một vị tu sĩ đang đau đầu nhìn một màn này.
"Là sư huynh của Thương Minh sơn?" Lục Diệp tiến lên hỏi. Thực lực của người này không kém, tối thiểu cũng là một vị cửu tầng cảnh tu hành Địa cấp công pháp, nếu không đối phương cũng không thể đưa Hổ Phách một đường đi tới nơi này.
"Đúng vâng." Người nọ hơi hơi gật đầu.
"Ra mắt sư huynh!" Lục Diệp hành lễ: "Làm phiền sư huynh một đường hộ tống, ta vô cùng cảm kích."
Người nọ lại cười nói: "Tiện đường thôi mà." Đối phương cũng đang cao thấp đánh giá Lục Diệp rồi tán thưởng nói: "Quả nhiên Nhất Diệp sư đệ có phong thần chi tư (kiểu như tư thái phóng khoáng, thần kỳ vân vân…). Một trận chiến Kim Quang đỉnh đã khiến tâm trí chúng ta đều hướng tới."
Lục Diệp khiêm tốn nói: "Sư huynh quá khen."
Xong rồi, chỉ sợ về sau cái danh hiệu Nhất Diệp này sẽ gắn lên đỉnh đầu hắn, lan truyền khắp Cửu Châu .
Hai người lại hàn huyên vài câu, sau đó, tu sĩ Thương Minh sơn kia còn có việc trong người, đã cáo từ rời đi. Lục Diệp lại một phen cảm kích.
Lục Diệp nhìn theo người nọ dần đi xa, tiếp theo mới ngẩng đầu nhìn ưng xám vẫn một mực đứng thẳng bên cạnh mình. Đối phương cũng cúi đầu nhìn hắn, sau đó cúi thân mình xuống, cái mỏ chim nhẹ nhàng mổ hai cái ở trên đỉnh đầu Lục Diệp, cũng không biết là có ý tứ gì, sau đó nó dang cánh bay đi, rất nhanh đã hạ xuống một đỉnh núi ở cách đó không xa.
Hổ Phách đợi cho ưng xám đi rồi, mới bình tĩnh lại và đi đến bên người Lục Diệp, cái đầu cọ tới cọ lui.
"Đi thôi, ta mang ngươi tới Bích Huyết tông!" Lục Diệp vỗ vỗ đầu Hổ Phách, những lời này là nói với Hổ Phách, cũng là nói với Y Y.
Lục Diệp không để ý tới những ánh mắt kinh ngạc của đám tán tu bên đường kia, lập tức trở lại trong Thiên Cơ điện, đứng ở phía trước Thiên Cơ trụ chơi đùa một trận.
Trước khi hắn tiến vào nơi này, nhị sư tỷ đã dặn dò phải xin một tấm sủng khế ở đây, có điều hắn cũng không biết phải làm như thế nào mới có thể xin được sủng khế.
Lục Diệp nghĩ một hồi mới mở miệng nói: "Đệ tử Lục Diệp của Bích Huyết tông, cung thỉnh một tấm sủng khế."
Đột nhiên từ ấn ký chiến trường truyền đến cảm giác ấm áp, sau đó một luồng tin tức chưa bao giờ tiếp xúc qua nhanh chóng truyền vào trong đầu, tựa như bên trong ý thức của hắn vừa có thêm một tấm da thú phong cách cổ xưa.