Chương 301: Tiểu Hôi!!!
Chương 301: Tiểu Hôi!!!
Rất nhanh hắn đã hiểu được, đây là sủng khế, có thể sinh ra một loại liên hệ chặt chẽ không thể tách rời cho tu sĩ và sủng thú. Kể từ đó, sủng thú có thể đi theo tu sĩ ra vào Linh Khê chiến trường.
Lấy ví dụ như Hổ Phách, nó là yêu thú sinh ra trong Linh Khê chiến trường, nếu không có tấm sủng khế này, nó sẽ không thể rời khỏi Linh Khê chiến trường, đi tới Cửu Châu.
Chuyện này có chút thần kỳ, khiến cho Lục Diệp nhớ tới Thiên Cơ khế mà lúc trước Lý Bá Tiên từng mời đến.
Và kể cả Thiên Cơ khế hay là sủng khế, đều không có khả năng vô duyên vô cớ sinh ra. Rút cuộc mấy thứ này từ đâu tới? Vì sao chỉ cần cung thỉnh Thiên Cơ là có thể xin được? Và Thiên Cơ là cái gì?
Trong lòng Lục Diệp sinh ra một đống nghi vấn, nhưng hắn cũng không quá mức miệt mài theo đuổi chuyện này, hắn có cảm giác mấy thứ này chất chứa một bí mật thật lớn, và bí mật này lại cách hắn quá xa.
Xin một tấm sủng khế cần trả giá rất lớn, mà cái giá đó là một trăm điểm công huân. Vừa rồi Lục Diệp đã nhận được tin tức về vấn đề này.
Hắn điều tra tin tức trong ấn ký chiến trường của bản thân.
【 Họ tên: Lục Diệp. 】
【 Thân phận: đệ tử Bích Huyết tông. 】
【 Tu vi: Sáu mươi bốn khiếu. 】
【 Vị trí: Linh Khê chiến trường. 】
【 Công huân: Chín trăm bốn mươi ba điểm. 】
Tu vi biến hóa không lớn. Sau trận chiến với Đổng Thúc Dạ, hắn đã mở tới sáu mươi ba khiếu, nhưng nhiều ngày như vậy, hắn mới mở được thêm một khiếu, chủ yếu là trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn trốn chết giết địch, căn bản không có dư thừa linh lực đi khai khiếu.
Công huân lại biến hóa lớn. Hắn còn nhớ sau khi giết Đổng Thúc Dạ, công huân của hắn mới không đến bốn trăm điểm nhưng hiện tại đã gần đạt tới một ngàn rồi.
Phần chủ yếu đương nhiên đều đến từ một trận chiến tại Kim Quang đỉnh. Phải biết rằng tại Kim Quang đỉnh, hắn đã liên tục chiến bốn mươi ba màn, ít nhất cũng giết được ba mươi kẻ địch, ngoại trừ người đầu tiên bị giết là ngũ tầng cảnh, những người khác đều là lục tầng cảnh, mỗi người đều có thể cống hiến cho hắn mười hai điểm công huân. Và ở một trận chiến cuối cùng kia, hắn lại có tới hai mươi mốt điểm công huân.
Chỉ tính riêng trên Kim Quang đỉnh, hắn đã nhận được tổng số công huân chừng ba trăm sáu, ba trăm bảy mươi điểm, phần nhiều ra còn lại đều là ven đường giết địch đoạt được.
Dẫu vậy, số lượng một trăm điểm công huân vẫn là không ít. Đừng nhìn hiện giờ công huân của Lục Diệp sắp đột phá tới một ngàn, nhưng đạt được những công huân này cũng không dễ dàng. Chúng tượng trưng cho chiến tích hắn đạt được trong suốt cả đoạn đường này.
Nhưng so sánh với độ thân thiết giữa hắn và Y Y với Hổ Phách thì điểm công huân lại không quan trọng. Một đường bọn họ đều làm bạn cùng nhau, Lục Diệp có thể liên tiếp tìm được đường sống trong chỗ chết, cũng ít nhiều nhờ vào tốc độ của Hổ Phách, cho nên không cần biết như thế nào, hắn cũng phải xin một tấm sủng khế. Và đừng nói là một trăm điểm, dù muốn tất cả công huân, Lục Diệp cũng sẽ không nhíu mày nhăn mặt.
Trong lúc tâm niệm hắn khẽ động, ở phía trước Thiên Cơ trụ xuất hiện một cái lốc xoáy màu trắng ngà, nó từ từ xoay tròn, đồng thời công huân của Lục Diệp cũng giảm bớt một trăm điểm.
Hắn lấy tay vươn về phía lốc xoáy kia, lấy ra một tấm da thú phong cách cổ xưa.
Căn cứ theo tin tức Lục Diệp đã nhận được từ trước, hắn cắn vỡ đầu ngón tay, ấn một dấu lên tấm da thú nọ, lại thúc giục linh lực, sau đó đánh tấm da thú ấy về phía Hổ Phách đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tấm da thú hừng hực bốc cháy, hóa thành một luồng ánh lửa chụp xuống Hổ Phách, dung nhập vào trong cơ thể nó. Mặc dù Hổ Phách không hiểu lắm nhưng nó cũng không hề nhúc nhích, bởi vì ánh lửa kia không gây ra bất cứ thương tổn gì cho nó.
Một lát sau, ánh lửa tắt, Lục Diệp cảm giác được rõ ràng giữa bản thân hắn và Hổ Phách đã có thêm một tầng liên hệ. Chẳng những liên hệ này có thể khiến cho Lục Diệp cảm nhận được vị trí của đối phương nếu khoảng cách đôi bên không quá xa, mà dường như hắn cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Hổ Phách một cách rõ ràng hơn
Đúng là sủng khế này có chút huyền diệu.
Lục Diệp không chậm trễ thêm, hắn lập tức mang theo Hổ Phách quay về bản tông Bích Huyết tông.
Đợi đến khi hắn đi rồi, mấy cái đầu mới thò ra từ cửa Thiên Cơ điện nhìn tới nhìn lui xung quanh, sau khi bọn họ nhìn thấy bên trong không có một bóng người, lúc này mới xác định được, Lục Nhất Diệp của Bích Huyết tông kia đã đến trụ sở rồi!
Rất nhanh tin tức này đã khuếch tán ra ngoài, khiến cho không ít tán tu trở nên lo lắng đến tiều tụy. . .
Nhị sư tỷ và tứ sư huynh vẫn đang chờ đợi trong Thiên Cơ điện của bản tông, nhìn thấy Lục Diệp và Hổ Phách cùng nhau hiện thân, Lý Bá Tiên cười nói: "Nhìn thấy Tiểu Hôi chưa?"
"Tiểu Hôi?" Lục Diệp ngạc nhiên nhưng rất nhanh hắn đã phản ứng lại, Lý Bá Tiên đang nói tới con ưng xám thật lớn kia, khóe mắt hắn không khỏi giật giật: "Ai đặt tên cho nó vậy?"
Hung thú thần tuấn uy phong như vậy, cuối cùng lại bị đặt một cái tên vô cùng tùy tiện. . .
"Đó là sủng thú mà đại sư huynh thu phục năm đó." Lý Bá Tiên cười giải thích: "Sau khi đại sư huynh rời khỏi Linh Khê chiến trường, nó vẫn một mực ở lại trụ sở, cho nên nhị sư tỷ mới bảo ngươi không cần quan tâm tới trụ sở, trước mắt trụ sở Bích Huyết tông không có thứ gì hay ho, nhưng lại có Tiểu Hôi tọa trấn, ở thời điểm bình thường, đám tông môn vòng ngoài không dám tới mạo phạm đâu."
Khi nói chuyện, hắn ném cho Lục Diệp một cái ngọc giản: "Ta đều đã viết xong những tình huống đại khái bên trong trụ sở vào đây rồi, nếu có rảnh tự ngươi nhìn xem, là trấn thủ sứ, khi tu hành ở bên trong trụ sở có chỗ tốt rất lớn, nhất là tu vi trước mắt của ngươi khá thấp."
Lục Diệp tiếp nhận ngọc giản, hơi hơi gật đầu, sau đó hắn chợt nhớ ra một chuyện, mới vỗ vỗ đầu Hổ Phách: "Đi ra chào hỏi nhị sư tỷ và tứ sư huynh của ta đi."
Thủy Uyên và Lý Bá Tiên đều hướng ánh mắt khó hiểu nhìn Hổ Phách, không biết nó sẽ chào hỏi như thế nào.
Nhưng rất nhanh, hai người lập tức lộ vẻ mặt ngạc nhiên.