Sau khi chạy thoát khỏi bí cảnh, những người khác đều không có ý định dừng lại, giống như một con chim sợ hãi, chớp mắt đã chạy khỏi quốc trượng phủ.
Chỉ có phó viện trưởng Văn viện Chu Tông Nghiệp ở lại, còn có Vương Viễn Trác đứng bên cạnh Cố Dương nãy giờ.
“Trưởng công chúa đâu?”
Cung nữ kia hét lên đau đớn.
Trong đám người chạy khỏi bí cảnh vừa rồi không hề có trưởng công chúa.
Điều này có nghĩa là khả năng cao nàng đã chết.
…
Chu Tông Nghiệp thấy tình hình này, lập tức biết người trẻ tuổi này đã cứu mình, không hề do dự, lập tức ra tay vận pháp lực, tạm thời đóng lổ thủng kia lại.
Lúc này, Cố Dương cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn, cuối cùng có thể thoát khỏi sát khí phát ra từ bên trong kia.
Chu Tông Nghiệp nói: “Đi mau.”
Cố Dương không chạy đi, ngược lại còn xông vào bí cảnh.
Việc này nằm ngoài dự liệu của Châu Tông Nghiệp và Vương Viễn Trác, cả hai đều không hiểu, tại sao hắn lại tự nhiên lao đầu vào chỗ chết?
Cố Dương không phải muốn tìm chỗ chết, hắn muốn tìm một Cửu Châu ấn mà thôi.
Trong lần mô phỏng vừa rồi, hắn lấy được Cửu Châu ấn ở trong bí cảnh.
Bí cảnh này bị hắn chém thủng, không lâu sau sẽ bị phá huỷ hoàn toàn, nếu bí cảnh bị sụp đổ hoàn toàn thì mãi mãi không thể tìm được Cửu Châu ấn.
“Lập tức sơ tán mọi người khỏi quốc trượng phủ.”
Chu Tông Nghiệp lập tức quyết định, nói với Vương Viễn Trác, chờ sau khi hắn đi, một thân một mình canh giữ nơi này để có thêm thời gian hồi phục pháp lực đã tiêu hao.
Lúc này, người trẻ tuổi kia đã rời khỏi tầm mắt, con rùa khổng lồ kia đuổi theo phía sau cũng không thấy đâu nữa.
Sắc mặt hắn nghiêm trọng, một con yêu thú Bất Lậu cảnh, một khi xuất hiện ở Thần Đô, không biết sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng.
Điều hắn có thể làm lúc này đấy là sơ tán mọi người rời khỏi đây, hạn chế thương vong đến mức thấp nhất.
Tại Thần Đô, chỉ có hoàng cung mới có cường giả Bất Lậu cảnh, muốn giết yêu thú của Bất Lậu cảnh, chỉ có cách dẫn nó tới hoàng cung.
Nhưng mà việc này nói thì dễ.
Sau khi đến Bất Lậu cảnh, ngay cả Yêu tộc ngu ngốc nhất cũng thông minh ra, không hề thua kém con người.
Điều hắn lo lắng hơn là, con yêu thú này quấy rầy lão sư thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Tâm trạng Chu Tông Nghiệp vô cùng căng thẳng.
Đột nhiên, hắn nghĩ tới người thanh niên xong vào trong bí cảnh kia, trong lòng không khỏi nghi ngờ, tại sao người này lại mạo hiểm xông vào trong đó?
…
“Cao tiền bối!”
Sau khi Cố Dương tiến vào bí cảnh bèn hét lớn.
Phía sau, con rùa khổng lồ không ngừng truy sát, nó với Cố Dương như kẻ địch không đội trời chung.
Không cần phải nói, chắc chắn là do hắn tu luyện “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” nên mới thu hút nhiều kẻ địch như vậy.
Bí cảnh này hẳn là thuộc về Tề vương nọ, con rùa này chắc hẳn là do Tề vương bắt được nhốt ở trong này, dùng để lấy máu.
Giống như công pháp “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết” này vậy, cần máu của Yêu tộc để tu luyện, có “giao lưu” với Yêu tộc thì cũng là kiểu một sống một còn.
Con rùa kia chắc chắn nghĩ hắn là hậu duệ của Hạ đế, là thế hệ sau của kẻ địch, nên muốn giết hắn để xả hận.
“Cao tiền bối!”
Diện tích của bí cảnh này rất lớn, không thể nhìn nhìn thấy giới hạn.
Khắp nơi đều là cây cối tốt um tùm, thậm chí còn thấy một vài động vật nhỏ, xem ra nơi đây đã hình thành một hệ sinh thái hoàn chỉnh, ngăn cách với ngoại giới một ngàn năm mà còn có thể phát triển mạnh mẽ như vậy.
“Đừng hét nữa.”
Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng hổn hển gấp gáp của Cao Phàm: “Ngươi làm thế nào mang được thứ đó vào, mau rời khỏi đây.”
Cố Dương lập tức xác định được vị trí của đối phương, nói: “Yên tâm đi, nó không đuổi kịp được ta đâu.”
Nói xong, hắn vận “Thần Hoàng Quyết”, hoá thành phượng hoàng, tốc độ tăng lên không biết bao nhiều lần, vèo một cái, liền biến mất hút.
“Grào!”
Con rùa kia thấy hắn biến mất, lập tức nổi giận lôi đình, không hề từ bỏ ý định, tiếp tục đuổi về phía trước.
…
Một lát sau, Cố Dương đã cách xa vạn dặm, thu hoả diễm lại, biến lại thành người, từ từ đáp xuống mặt đất.
Phía dưới bí cảnh, Cao Phàm há hốc mồm nhìn hắn: “Cửu Thiên Ngự Thần Quyết? Hắn là hậu duệ của Hạ đế sao?”
Nơi này trừ hắn ra còn có một người khác, chính là trưởng công chúa.
“Mau chạy đi.”
Cố Dương không kịp trả lời, ôm lấy trưởng công chúa, rồi vội vã rời đi.
Cao Phàm biết lúc này không nên nhiều lời, cũng vội vàng chạy theo.
Cố Dương nói: “Mau dùng công pháp ẩn thân, nó rất nhanh sẽ đuổi kịp.”
Cao Phàm cắn răng, lấy ra một lá bùa từ trong ngực, tỏ vẻ đau lòng mà đốt nó lên. Ngay lập tức, một thứ vô hình bao phủ lấy ba người, bọn họ hoàn toàn tàng hình.
Một lát sau, con rùa Bất Lậu cảnh đuổi kịp, nhưng lại không thấy bóng dáng bọn họ đâu. Nó như phát điên, mở to miệng, từng luồng pháp lực màu xanh đậm phun ra.
Khu rừng phía dưới cháy rụi từng mảng.
Trong nháy mắt, trong phạm vi mười mấy dặm hoàn toàn bị san phẳng.
…
Cách đó mấy trăm dặm, Cố Dương nghe thấy tiếng nổ tung phía sau, bèn thở dài một tiếng.
“Bùa ẩn thân của ta.”
Lúc này, Cao Phàm còn đau lòng vì lá bùa vừa rồi, vẻ mặt rầu rĩ nói: “Lá bùa cuối cùng…”
Thứ này hắn để dành phòng thân, lúc đầu có ba lá, cuối cùng lần này vì tới tìm Nhân Hoàng kiếm, kiếm thì chả thấy đâu, còn ba lá bùa thì dùng hết sạch.
Đúng là tất cả thành công cốc.
Cố Dương không để ý đến lời than vãn của hắn, cúi đầu nhìn trưởng công chúa ở trong lòng một cái, nói: “Coi như mạng ngươi lớn.”
Hắn đặt một tay lên lưng của trưởng công chúa, không ngừng truyền chân nguyên vào cho nàng.
Vết thương của trưởng công chúa rất nặng, không phải nói quá, nàng mấp mé cửa tử.
Trong mô phỏng, hắn vì chậm một bước, khi tìm thấy Cao Phàm, nàng đã tắt thở rồi, còn Cao Phàm cũng bị trọng thương.
Cố Dương cứu nàng cũng chỉ là “tiện thể”, đến lúc nào đó muốn Cửu Châu ấn của nàng cũng dễ nói chuyện.
Không sai, Cửu Châu ấn nằm ở trên người nàng.
Cố Dương nhỏ tiếng nói: “Cao tiền bối, bí cảnh này rất nhanh sẽ sụp đổ, chúng ta cố gắng nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Đừng vội.”
Cao Phàm nghe vậy, vội vàng nói: “Ta đã tìm thấy chỗ có kho báu.”
Mặc dù bí cảnh này là một cái bẫy do Xích Tôn giáo tạo nên, cũng không hề có Nhân Hoàng kiếm, nhưng bên trong bí cảnh này đích thực là có chỗ có kho báu.
Trong này còn có kho báu?
Cố Dương sững sờ.
Bên trong mô phỏng không hề đề cập đến chuyện này.