Chương 1274: Chướng mắt
Bên ngoài.
Chú Câm nhìn bóng lưng đã biến mất, lại nhìn hạt dưa trên mặt đất, sau đó ông ngồi xổm xuống nhặt từng hạt một, rồi chậm rãi thổi hết bụi bặm phía trên.
"Lão già ông mẹ nó là ai thế, ông không biết tôi đã theo đuổi Tiểu Lệ bao lâu à, hôm lại lại bị ông phá hỏng hết rồi.” Người đàn ông cầm hoa kia đi tới trước mặt chú Câm, nói với giọng điệu khó chịu.
Chú Câm nhìn người đàn ông này, nghe thấy muốn theo đuổi con gái của mình, ông lập tức lắc đầu với vẻ mặt vô cùng phẫn nộ giống như là không đồng ý.
"Lão già ông có thái độ gì thế? Tôi nói cho ông biết, sau này đừng xuất hiện ở chỗ này nữa. Nếu không tôi sẽ cho ông đẹp mặt, nghe thấy chưa?" Người đàn ông tức giận nói.
"A... A " Chú Câm phát ra thanh âm bất mãn, nhưng vẫn cúi đầu nhặt hạt dưa.
"Nhặt cái gì mà nhặt, một đống đồ rách nát." Người đàn ông giẫm một phát lên hạt dưa, sau đó di đi di lại trên mặt đất, nghiền nát nó.
"A." Chú Câm nắm lấy chân người đàn ông, muốn nhấc nó lên.
"Ha ha, lão già ông thật đúng là buồn cười đó." Người đàn ông cười, không nghĩ tới còn có người như vậy, một gói hạt dưa có mấy đồng mà xem như quý giá lắm. Sau đó anh ta lại giày xéo vài cái, phát tiết khó chịu trong lòng.
Nếu không phải lão già này đột nhiên xuất hiện, mình làm sao có thể thất bại.
"Tôi sẽ nghiền nát hết đống hạt dưa này của ông, xem ông nhặt như thế nào." Người đàn ông cười, lực trên chân tăng lên.
Đột nhiên!
Bốp!
Người đàn ông lập tức bị tát một cái trên mặt, cả người đều choáng váng, sau đó ngã trên mặt đất.
"Mẹ kiếp, tên nào đánh tao?” Người đàn ông giận dữ quát, sau đó nhìn về người tới.
Thế nhưng, khi nhìn thấy người đi tới, anh ta lại trợn tròn mắt.
"Lâm đại sư...." Anh ta không ngờ người đánh mình lại là Lâm đại sư.
Ở Thượng Hải, thật đúng là có ít người không biết Lâm đại sư.
Đặc biệt bọn họ là thế hệ nhà giàu đời thứ hai, càng hiểu rõ sự lợi hại của Lâm đại sư.
Bình thường lúc bọn họ khoác lác cũng sẽ nói tới Lâm đại sư, đối với người bình thường mà nói thì có lẽ chỉ biết Lâm đại sư rất chính nghĩa, lại rất hài hước.
Nhưng bọn họ cũng biết, Lâm đại sư này trâu bò như nào.
Chuyện ở Thanh Châu với người bình thường cũng chỉ là một cuộc nói chuyện phiếm tào lao.
Nhưng bọn họ hiểu được, chuyện ở Thanh Châu kia lớn thế nào, nhất là Mã Thanh Châu lại càng khủng bố.
Hơn nữa Lâm đại sư ở trong giới phú hào Thanh Châu rất có danh tiếng, bạn bè rất nhiều, cho dù là cha mẹ của hắn cũng đều muốn gia nhập vào trong vòng tròn này để làm bạn với Lâm đại sư.
Nhưng hiện tại, cái vòng tròn này đã không dễ gia nhập, cơ bản đã cố định rồi.
Ví dụ như Hà Thừa Hàn, trước kia cũng chỉ là một phú hào bình thường nhưng hiện tại địa vị đã khác.
Nhóm nhỏ này của bọn họ rất đặc sắc.
Dựa theo lời nói trong giới đó, tất cả mọi người đều là người một nhà, có tiền cùng nhau kiếm.
Loại hợp tác đáng tin cậy như vậy, không biết có bao nhiêu người giàu có khác đều ghen tị với bọn họ.
"Cậu biết tôi đúng không?" Lâm Phàm hỏi.
"Biết, biết." Người đàn ông trong lòng có chút sợ hãi.
Lâm Phàm không muốn nói nhiều: "Nhặt hết lên cho tôi.”
"Lâm đại sư, giờ tôi nhặt luôn." Người đàn ông lúc trước còn rất kiêu ngạo, giờ khắc này lại cực kỳ sợ hãi.
Cũng không cần Lâm Phàm động thủ, hắn vẫn đứng ở đó thôi cũng đã chấn động đối phương rồi.
Triệu Minh Thanh an ủi chú Câm, cũng không biết nên nói cái gì.
Người đàn ông kia lạnh run, anh ta cũng không biết mình chọc vào Lâm đại sư như nào.
Nếu như để cho cha mình biết, còn không lột hết da mình, nhất là biết mình chủ động bắt nạt người khác, vậy chỉ sợ càng khủng bố.
Không lâu sau đó.
"Lâm đại sư, tôi nhặt hết rồi." Người đàn ông mở miệng nói.
Lâm Phàm liếc mắt một cái: "Tại sao lại phải bắt nạt người khác như thế?”
Người đàn ông như sắp khóc: "Lâm đại sư, tôi thật sự là không biết ông ấy quen biết anh, nếu như tôi biết trước thì cho tôi mười lá gan cũng không dám đâu.”
"Quen biết thì không dám, không biết thì dám bắt nạt có phải không?" Lâm Phàm hỏi.
"Chuyện này… chuyện. "Vương Thần cũng không biết nên trả lời như thế nào, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống đứng ở đó, vẻ mặt hối hận.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà mình lại có thể xui xẻo như vậy, quả thực đen đủi.
Gặp được một lão già khiến người ta chán ghét, lại còn gặp phải Lâm đại sư.
Hơn nữa còn không dám chống lại.
"Tôi cũng không muốn nói nhảm với anh cái gì, những thứ này là cậu giẫm lên thì phải liếm sạch sẽ cho tôi, lập tức làm đi." Lâm Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
"Hả?" Vương Thần sững sờ nhìn Lâm Phàm, anh ta không nghĩ tới Lâm đại sư lại bắt mình liếm sạch sẽ, làm sao có thể.
Chuyện này cũng khinh người quá đáng không.
"Thế nào, có ý kiến phải không? Cho cậu ba giây để suy nghĩ, tôi không ngại nói chuyện này với cha của cậu đâu. Nếu ông ấy đồng ý cậu không cần phải liếm, tôi cũng không ngại việc nhìn thấy cậu đạp xe mỗi ngày, hoặc thậm chí ngay cả xe đạp cũng không có." Lâm Phàm nói rất thoải mái, nhưng lời này vào tai Vương Thần lại dấy lên sóng to gió lớn.