Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1275 - Chương 1275 - Bài Hát Mới

Chương 1275 - Bài hát mới
Chương 1275 - Bài hát mới

Chương 1275: Bài hát mới

Lời này nếu từ trong miệng người khác nói ra, anh ta khẳng định sẽ không tin tưởng.

Nhưng khi lời này lại do Lâm đại sư nói ra, anh ta phải tin.

Anh ta sẽ không nghi ngờ chuyện này sẽ không có vấn đề.

Nếu như Lâm đại sư thật muốn xử lý anh ta, chỉ sợ thật đúng là chống đỡ không nổi.

"Tôi liếm." Vương Thần không do dự, trực tiếp nhắm mắt lại, cũng mặc kệ tình huống xung quanh mà đối diện với mặt đất mạnh mẽ liếm.

Tốc độ nhanh đến đáng sợ.

"Lâm đại sư, tôi đã liếm sạch sẽ." Lúc này Vương Thần cảm thấy đầu lưỡi mình tê dại, bên trong cùng toàn là đất cát.

"Cút."

Vương Thần nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự lên xe bỏ chạy.

Trong nháy mắt, anh ta đã biến mất khỏi chỗ này.

Lâm Phàm đưa gói hạt dưa cho chú Câm, còn chú Câm thì cầm chắc trong tay, mỉm cười gật đầu cảm ơn.

Sau đó ông chuẩn bị rời khỏi đây.

Lâm Phàm một tay giữ chặt chú Câm.

"Chú muốn đi đâu?" Lâm Phàm hỏi.

Chú Câm “a a” vài tiếng, đưa tay biểu thị bản thân muốn rời khỏi nơi này.

Triệu Minh Thanh bất bình nói: "Này chú, làm sao có thể cứ như vậy rời đi, con gái chú không cần chú, chúng tôi giúp chú tìm một lời giải thích.”

Chú Câm vừa nghe, lập tức lắc đầu, ý bảo không cần.

Triệu Minh Thanh: "Không sao đâu, vị này là lão sư của tôi, cậu ấy quen với người ở đài truyền hình Thượng Hải, nhất định phải tìm lãnh đạo của cô ấy nói chuyện một chút, làm sao có thể có người như vậy.”

"Chú cứu cô một mạng, lại nuôi cô ta thành người, sao có thể không quan tâm, tôi không nuốt nổi cục tức này."

Lâm Phàm nói: "Tôi đi tìm giám đốc đài của cô ấy để nói chuyện một chút.”

Chú Câm nghe nói như vậy, nhất thời nóng nảy, ông kéo Lâm Phàm rồi lắc đầu. Sau đó ông đứng ở trước mặt Lâm Phàm chuẩn bị quỳ xuống để cầu xin Lâm Phàm không được tìm.

Lâm Phàm nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ chú Câm: "Chú à… ôi.”

Chú Câm “a a” chỉ vào đài Thượng Hải, lại vỗ vỗ ngực.

"Thấy con gái không có việc gì, tôi an tâm rồi, nếu tìm lãnh đạo sẽ mang đến phiền toái cho nó, tôi sẽ vô cùng khổ sở."

Lâm Phàm khẽ nhíu mày, với quan hệ giữa hắn và đài Thượng Hải, nếu thật sự làm cho ra chuyện này, chỉ sợ con gái chú Câm sẽ bị đẩy đến đến đầu sóng ngọn gió. Đầu tiên công việc sẽ không giữ được, nếu lại đưa lên mạng thì chỉ sợ cư dân mạng chính nghĩa có thể mắng chết cô.

Chỉ là hắn có chút nghĩ không ra, chú Câm yêu thương cô con gái được nhặt về nhiều như nào, đều đã như vậy rồi mà còn không muốn mang đến phiền toái cho con gái.

Chú Câm có chút nóng nảy, sau đó nhìn Triệu Minh Thanh rồi làm thủ thế. Ông không học qua ngôn ngữ ký hiệu, cũng không biết nên biểu đạt như thế nào, nhưng khi cảm xúc đạt đến một trình độ nhất định thì có thể hiểu được ý tứ biểu đạt.

Triệu Minh Thanh trầm mặc, ông xem như hiểu được ý nghĩ của chú Câm.

Nếu đây là con gái của mình, ông sẽ làm gì.

Chẳng lẽ thật sự muốn náo loạn cho đến khi tất cả mọi người đều biết con gái mình không phải là người sao, ông muốn nhìn thấy kết quả như vậy sao?

"Lão sư, hiện tại tình huống này nên làm gì bây giờ?" Triệu Minh Thanh hỏi.

Lâm Phàm do dự một lát, nói: "Trước tiên dẫn chú ấy đến chỗ ông ở tạm đi, việc này tôi sẽ giải quyết.”

"Cũng chỉ có thể như vậy, thật sự là chuyện phiền lòng." Triệu Minh Thanh từ vùng núi trở về, còn chưa nghỉ ngơi tốt mà đã gặp phải chuyện này, trong lòng cũng rất mệt mỏi.

Để Triệu Minh Thanh cùng chú Câm trở về.

Khi Lâm Phàm chuẩn bị rời đi, chú Câm kéo tay Lâm Phàm, ý tứ không nên nói cho ai khác, cũng không nên đi tìm con gái của ông.

Lâm Phàm chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Sau đó nhìn thấy nụ cười của chú Câm, tâm tình Lâm Phàm cũng buồn bực không chịu nổi.

Tập đoàn Đông Hán.

Vương Minh Dương nói: "Người anh em, sắc mặt của cậu không dễ nhìn lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Lâm Phàm xua tay đáp: "Không, chỉ là gặp phải chuyện nên có chút lo lắng mà thôi, tôi đến phòng thu âm, đừng quấy rầy tôi.”

"Thật không sao chứ?" Vương Minh Dương hỏi.

"Ha ha, cái tên này, sao không hỏi tôi muốn đến phòng thu âm làm gì?" Lâm Phàm cười nói.

Vương Minh Dương lắc đầu: "Những thứ này nào có quan trọng bằng tâm tình của cậu.”

Lâm Phàm không nói gì thêm, đi thẳng đến phòng thu âm.

Hắn kiểm tra bách khoa toàn thư và tìm thấy một bài hát.

Bối cảnh sáng tác bài hát này giống như những gì đã gặp phải ngày hôm nay, nhưng sự nghiệp của cô bé nhặt được là khác nhau.

Hắn loay hoay với thiết bị, thực hiện sáng tạo âm nhạc.

Toàn bộ phòng thu âm chỉ có một mình Lâm Phàm.

Sau một giờ bận rộn, nhạc đệm đã hoàn thành.

Sau đó hắn bắt đầu thu âm bài hát.

......

Ngày hôm sau!

Tại đài truyền hình Thượng Hải.

"Phó giám đốc, đây là Lâm lão sư đưa tới, hắn nói hy vọng có thể phát sóng trên đài phát thanh." Một nhân viên cầm USB nói.

Phó giám đốc đài sửng sốt hỏi: "Đây là cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment