Chương 1276: Ai bán vỏ rượu không
"Lâm lão sư nói đây là một bài hát." Nhân viên công tác nói: "Là bài hát hắn thu âm chiều hôm qua, đồng thời còn chỉ đích danh để Hà Tiểu Lệ phát.”
Phó giám đốc khiếp sợ, bài hát mà Lâm lão sư thu âm chiều hôm qua, đó không phải là bài hát mới sao?
Hiện tại Lâm lão sư chỉ cho ra một bài hát, nhưng chính là bài hát này lại dấy lên làn sóng lớn trên mạng, cực kỳ nóng bỏng. Hiện giờ Lâm lão sư lại có bài hát mới ra, hơn nữa còn đưa đến đài truyền hình của bọn họ, đây không phải là giúp cho đài Thượng Hải bọn họ càng thêm nổi danh sao.
Nghĩ đến đây, phó giám đốc không khỏi nở nụ cười.
"Được, lập tức đưa qua, để Hà Tiểu Lệ làm cho tốt, đừng để xảy ra vấn đề. À đúng rồi, lúc phát sóng, nội bộ cũng mở ra, để mọi người cùng nhau thưởng thức."
"Tôi biết rồi." Nhân viên công tác gật đầu nói.
......
Tại đài truyền hình.
Hà Tiểu Lệ đang bận rộn, cô rất nghiêm túc với công việc, cô muốn dựa vào nỗ lực của mình để thay đổi bản thân.
Vốn sống ở nơi nghèo khó, cô rất không cam lòng, muốn dựa vào nỗ lực của mình để kiếm tiền, kiếm được rất nhiều tiền rồi đưa cha nuôi ra khỏi núi.
Về sau đi tới Thượng Hải, với năng lực xuất sắc của mình, cô đã thành công trở thành một thành viên của đài truyền hình Thượng Hải, được xung quanh vỗ tay và ca ngợi làm cho cô dần dần có chút bay bổng.
Nghĩ đến cha nuôi không thể nói chuyện của mình, cô không dám đưa đến Thượng Hải. Bởi vì cô sợ người khác sẽ cười nhạo cô, khinh thường cô.
Dần dần cô cũng xa lánh cha nuôi, không muốn trở về nơi nghèo khó kia.
Ngay lúc cô thất thần, nhân viên công tác đi tới: "Tiểu Lệ, đây là bài hát mới của Lâm lão sư, đợi lát nữa cô đừng quên phát trên đài phát thanh.”
Hà Tiểu Lệ gật đầu đáp: "Tôi biết rồi.”
Khi nói đến Lâm lão sư, cô đột nhiên nhớ lại một điều.
Chính là người đàn ông theo đuổi cô đã gửi tin nhắn cho cô, hỏi lão già ngày hôm qua làm sao có thể quen biết Lâm lão sư.
Chuyện này theo cô thấy là không có khả năng.
Lâm lão sư là ai chứ? Đó chính là đại nhân vật, cha nuôi trong núi của mình làm sao có thể quen biết đại nhân vật như vậy.
Cô cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cắm USB vào máy tính, sau đó cô mở tài liệu ra, thấy bên trong lẳng lặng có một bài hát, không khỏi có chút chờ mong.
Lần này là bài hát nào.
Thời gian sắp đến.
Tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, bắt đầu phát sóng dưới sự hỗ trợ của những nhân viên công tác.
"Xin chào tất cả quý vị, tôi là người dẫn chương trình của các bạn, Hà Tiểu Lệ. Trước khi phát sóng chương trình, tôi muốn phát cho mọi người một bài hát. Bài hát này vừa mới đưa tới, người sáng tác, ca sĩ, chính là Lâm lão sư của thần khúc "Nụ hôn biệt ly", hơn nữa tên bài hát rất thú vị."
"Bài hát ‘Ai bán vỏ rượu không’ xin dành tặng các vị khán giả."
(Tên bài hát trên youtube: Chai rượu cạn)
Lúc này vô số người lái xe đang nghe đài phát thanh, khi nghe được bài hát mới của Lâm đại sư, tất cả mọi người đều kích động, không nghĩ tới Lâm đại sư lại ra bài mới.
Bên trong đài Thượng Hải, trong mỗi văn phòng đều phát sóng, tất cả nhân viên đang lắng nghe, bọn họ cũng rất chờ mong bài hát mới của Lâm lão sư.
Đột nhiên.
m nhạc vang lên.
Nhạc đệm mở đầu có chút bi thương làm cho người ta đắm chìm trong đó.
Trong nháy mắt, nhạc đệm đột nhiên vút cao lên, một cảm giác rung động lòng người truyền đến bên tai.
"Giọng nói thân thuộc nhường nào, cùng con qua bao năm gió mưa."
"Chưa bao giờ cần nhớ tới, vĩnh viễn cũng sẽ không quên."
"Không có trời nào có đất, không có đất nào có nhà."
"Không có nhà nào có cha, không có cha thì sao có con."
......
Hà Tiểu Lệ nghe thấy lời hát này, trái tim đột nhiên co rút lại tựa như rất đau, có một lực lượng không rõ đang kích thích tim cô.
"Nếu cha chưa từng nuôi nấng con, cho con một cuộc sống ấm áp."
"Nếu cha không bảo vệ con, số phận của con sẽ ra sao?"
......
"Tuy rằng cha chưa từng mở miệng nói một câu, nhưng lại có thể hiểu hết được trắng đen thật giả của nhân gian."
Lúc này, Hà Tiểu Lệ rốt cuộc nhịn không được, che miệng khóc rống lên.
Hồi ức trong lòng bị mở ra từng chút.
Chuyện nhiều năm trước, giống như một bộ phim tua lại đang diễn ra trong tâm trí của cô.
Người cha không thể nói chuyện, ôm cô trong tuyết rồi trở về nhà, vì mua đồ ăn nhẹ cho chính mình, cha đã ngất trên đường phố nóng nực. Mỗi khi cô không vui vẻ, là người cha không thể nói chuyện làm bạn với cô, cho dù cô làm gì sai nhưng ông vĩnh viễn giữ khuôn mặt tươi cười đối mặt với cô. Mặc dù không thể nói chuyện nhưng vẫn luôn xoa đầu cô.
Giờ khắc này, Hà Tiểu Lệ khóc òa lên, từng cảm xúc áy náy, thương tâm, bất an, không ngừng quấn quanh trong lòng.
"Tiểu Lệ, bình tĩnh." Nhân viên công tác phát hiện Hà Tiểu Lệ lại bật khóc, nhất thời gấp gáp, người dẫn chương trình này không ổn định, vậy tiết mục này sẽ lộn xộn.
Tuy rằng bọn họ nghe bài hát này cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất có thể bình tĩnh.
“Đinh Đinh!”
Đúng lúc này, điện thoại của Hà Tiểu Lệ vang lên.