Chương 1277: Kết thúc hoàn mỹ
"Alo, cô Hà phải không? Có một bệnh nhân bị câm vừa bị tai nạn xe hơi, cô có phải là người thân của ông ấy không? Bây giờ bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, phải chờ cô đến, cô... ”
Hà Tiểu Lệ nghe âm thanh trong điện thoại, điện thoại di động rơi xuống đất, nước mắt giàn giụa. Sau đó cô bất chấp mọi thứ, cầm lấy đồ đạc, lập tức chạy ra bên ngoài.
Nhân viên công tác nhìn thấy tình huống này nhất thời nóng nảy: "Tiểu Lệ, cô đi đâu vậy.”
......
Phố Vân Lý.
Triệu Minh Thanh: "Lão sư, chú Câm bị tai nạn xe cộ, buổi sáng học trò không tìm được người mà chỉ thấy để lại một tờ giấy, nói muốn trở về. Nhưng học trò vừa mới nhận được thông báo, trên đường đi chú ấy đã xảy ra tai nạn, hiện đã được đưa đến bệnh viện.”
Lâm Phàm có chút điên đầu, mẹ nó, thế này là chuyện gì chứ.
Bệnh viện.
Hà Tiểu Lệ hoảng hốt, trong tâm trí cô tràn ngập những chuyện trong quá khứ, từng cảnh tượng khuấy động trái tim cô.
Nếu như không có cha nuôi ôm mình trở về, chỉ sợ mình đã lạnh cóng đến chết.
Mỗi khi mình giận cha, cha vẫn luôn tươi cười nhìn mình, sau đó mang đồ ăn ngon đều cho mình.
Ông ấy đã lâu không thay quần áo mới, nhưng năm nào cũng mua cho mình quần áo đẹp.
Ngẫm lại tất cả những gì mình đã làm mấy năm nay, Hà Tiểu Lệ cảm giác trái tim mình giống như vỡ vụn.
Mình làm sao có thể biến thành như vậy.
Trong phòng bệnh.
Hà Tiểu Lệ nhìn thấy người nằm trên giường bệnh kia, rốt cuộc nhịn không được nhào tới: "Cha ơi, con sai rồi. ”
Chú Câm nhìn thấy con gái đến, một hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống bên đầy nếp nhăn, một câu cũng nói không nên lời. Ông chỉ mỉm cười nhìn con gái rồi run rẩy giơ tay lên, lấy cái bọc không muốn buông tay kia tới, rồi từ bên trong lấy ra một túi hạt dưa.
Nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm, sau đó ông từ từ nhắm mắt lại.
Hà Tiểu Lệ khóc lóc nức nở, khóc không thành tiếng, trong lòng hối hận không thôi.
"Cha, đừng mà...."
Hiện tại cô thật sự hối hận, hối hận vì sao mình lại lạnh lùng như vậy, vì sao lại ghét bỏ người cha nuôi dưỡng mình, thân nhân duy nhất của mình.
Đúng lúc này, Lâm Phàm và Triệu Minh Thanh xuất hiện ở cửa phòng bệnh, sau đó Lâm Phàm tiến lên một bước.
Nắm lấy tay chú Câm, lông mày hắn nhíu lại, một luồng khí tức chậm rãi chảy vào trong cơ thể chú Câm.
"Minh Thanh, sắp xếp một chút, lập tức phẫu thuật."
"Học trò biết rồi, lão sư."
May mắn, nếu chậm thêm một phút nữa, chỉ sợ thật sự không cứu được.
Nhìn Hà Tiểu Lệ ngã gục trên mặt đất, Lâm Phàm không nói gì thêm, chỉ hy vọng cô nổi lòng thiện lương, sau này hiếu thuận với cha nuôi.
Nếu như theo tính tình của hắn thì đã đánh chết cô ta từ lâu rồi.
Triệu Minh Thanh là Viện trưởng Học viện Trung y Thượng Hải, mà Lâm Phàm lại là thần y nổi danh trong nước. Bởi vậy mượn phòng giải phẫu của bệnh viện đương nhiên là không thành vấn đề.
Hơn nữa bác sĩ bệnh viện, cũng muốn thấy năng lực của thần y.
Loại tình huống này đối với bác sĩ bình thường đích xác có chút khó giải quyết, nhưng đối với Lâm Phàm thì cũng không phải là vấn đề gì.
Sau khi ca phẫu thuật thành công, các bác sĩ của bệnh viện đã rất ngạc nhiên. Họ cảm thấy chuyện này không thể tin, nếu họ phẫu thuật thì tỉ lệ thành công về cơ bản bằng không.
Triệu Minh Thanh không quá kinh ngạc, bởi vì nếu như để cho ông ta trị liệu, chỉ dựa vào Trung y, ông cũng nắm chắc sẽ cứu được người chứ đừng nói chi là lão sư ra tay.
Với ca phẫu thuật này, theo ông thấy, lão sư đã kết hợp Trung Tây ý với nhau, tạo ra hiệu quả đáng kinh ngạc.
Sau khi phẫu thuật kết thúc, Lâm Phàm và Triệu Minh Thanh không ở lại mà trực tiếp rời khỏi bệnh viện.
Chuyện này xem như đã kết thúc, con gái của chú Câm coi như tìm lại được lương tâm.
Bên ngoài.
Triệu Minh Thanh hưng phấn nói: "Lão sư, mọi người đều vui mừng, kết cục hoàn mỹ.”
Lâm Phàm lạnh nhạt nói: "Được rồi, chỉ là gặp phải chúng ta mà thôi.”
Thật đúng là chính là như vậy, chỉ là trùng hợp đụng phải mà thôi, nếu như không gặp phải thì kết cục này ra sao thật đúng là khó nói.
Trong phòng bệnh.
Hà Tiểu Lệ vẫn quỳ ở bên giường, nắm tay chú Câm, y tá ở cửa cảm giác trong đó hình như có chuyện gì. Tuy rằng cô cảm thấy kỳ quái, nhưng hiện tại sự tình đã được giải quyết hoàn hảo, trong lòng các cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Bác sĩ, cha tôi bây giờ có an toàn không?"
Bác sĩ cười nói: "An toàn rồi, có Lâm đại sư ra tay, hoàn toàn thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm nên cô có thể yên tâm.”
Hà Tiểu Lệ không nói gì nữa, cô không nghĩ tới cha thật sự quen biết Lâm lão sư. Ngẫm lại bài hát kia, có lẽ chính Lâm lão sư hát cho mình nghe.
Nghĩ đến điểm này, cô thật sự rất cảm tạ Lâm lão sư, đồng thời cũng thấy may mắn khi cha mình gặp được Lâm lão sư, nếu không cô cũng không biết hậu quả sẽ như thế nào.
......