Chương 1279: Đại gia ghé thăm
"Ông sang một bên đi." Lâm Phàm nhìn lướt qua, còn đang chờ đợi tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Dù sao hắn cảm giác không có khoa học, chính mình cũng thể hiện trâu bò như vậy mà, đúng là có gì đó không đúng lắm.
Ngay khi Lâm Phàm đang trầm tư suy nghĩ, một người đã đến khiến anh vừa bất ngờ, vừa mong đợi.
Hà Tiểu Lệ lo lắng đứng ngoài cửa, nhưng trong ánh mắt tràn ngập sự cảm kích.
“Lâm lão sư” Hà Tiểu Lệ đứng ngoài cửa, không biết nên mở lời thế nào.
Cô có rất nhiều điều muốn nói với Lâm lão sư, nhưng lúc này lại không biết nên nói từ đâu.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Phàm có chút thành kiến đối với Hà Tiểu Lệ, cũng không muốn gặp cô ta. Thế nhưng hiện tại, lương tâm của cô ta trỗi dậy, bắt đầu biết hối hận với những gì mình đã từng làm, như vậy cũng có thể được xem xét tha thứ.
Hà Tiểu Lệ cảm nhận được Lâm đạo sư hình như không muốn gặp cô ta, nhưng cô ta cũng không quá để tâm, vẫn cúi đầu nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn Lâm lão sư! Nếu không có ngài, tôi chắc chắn sẽ phải hối hận cả đời. Cảm ơn ngài đã giúp tôi tỉnh ngộ.”
Sắc mặt Lâm Phàm hơi dịu xuống, khoát tay nói: “Không cần! Sau này hãy đối xử với cha nuôi của cô tốt một chút, đây cũng là người duy nhất đối xử với cô tốt như thế đấy!”
Hà Tiểu Lệ gật đầu đáp: “Vâng! Tôi nhất định sẽ làm vậy! Tôi cũng chuẩn bị để cha nuôi đến Thượng Hải sống cùng với tôi. Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ có suy nghĩ như trước nữa.”
Lâm Phàm không còn lời gì để nói với Hà Tiểu Lệ nữa. Đối với hắn, chuyện này chỉ là một chuyện rất nhỏ, thế nhưng đối với Hà Tiểu Lệ lại là một chuyện rất quan trọng.
Cô ta cảm ơn hắn như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
Hà Tiểu Lệ cũng biết Lâm lão sư không muốn nói chuyện với mình nhiều, sau khi nói lời cảm ơn cũng vội vàng rời đi.
Ngô U Lan: “Anh Lâm, cô ấy chính là người mà anh dùng nguyên mẫu để viết nên ca khúc kia sao?”
Lâm Phàm gật đầu một cái: “Đúng vậy, chính là cô ấy!”
Ngô U Lan nhìn bóng lưng đang dần đi xa kia, nói: “Thật may mắn vì anh Lâm đã giúp cô ấy tỉnh ngộ.”
Lâm Phàm cười ha ha đáp: “Gặp chuyện bất bình thì rút đao tương trợ mà thôi! Chuyện nhỏ ấy mà.”
“Thế nhưng ở trong mắt tôi, anh Lâm chính là người chính nghĩa nhất!” Ngô U Lan khen một câu.
Trong lòng Lâm Phàm vô cùng đắc ý: “Đương nhiên rồi, cái này còn phải bàn sao? Mọi người đều biết tôi là người chính nghĩa, nhưng không phải ai cũng biết tấm lòng chính nghĩa của Lâm Phàm tôi đây sâu nặng như nào.”
Triệu Chung Dương đang livestream, nghe thấy lời này, không nhịn được phun ra một ngụm nước bọt.
Hắn không có ý cho rằng những lời Lâm ca vừa nói là không đúng. Thế nhưng hắn cứ cảm giác mấy lời này như đang tự khen chính mình vậy. Thật đáng sợ!
Fan hâm mộ trong buổi livestream lập tức bùng nổ.
“Quá ngầu.”
“Mỗi ngày nghe Lâm đại sư tự khen cũng là một loại hưởng thụ.”
“Hâm mộ anh Dương quá! Ngày nào cũng được nghe Lâm đại sư dạy bảo. Hâm mộ chết mất thôi!”
“Lâm đại sư hài hước quá! Cơ mà đây cũng là lời nói thật. Tôi đã đặt hai bài hát kia của Lâm đại sư làm nhạc chuông và nhạc chờ rồi. Mỗi khi có người gọi điện cho tôi, vừa tiếp điện thoại đã nghe thấy tiếng đối phương khóc rồi.”
“Lầu trên lợi hại đấy! Cách này đúng vô địch luôn rồi!”
......
Đúng lúc này, một chiếc xe ôtô xa hoa dừng ở ngoài cửa.
Điền Thần Côn nhìn thấy chiếc xe sang trọng, tỉnh cả người: “Có đại gia đến!”
Ông ta thích nhất là đại gia. Bởi lẽ đại gia ra tay vô cùng hào phóng. Nếu gặp đúng lúc mấy vị đó vui vẻ tiện tay cho hắn mấy xấp tiền thì quá tuyệt vời.
Bình thường có rất ít đại gia đi qua phố Vân Lý. Nhưng nếu thực sự có đại gia tới thì chắc chắn điểm đến chính là nơi của họ.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn: “Xe này ngầu phết, có lẽ khá đắt đấy!”
Ngô U Lan: “Tôi đã từng nhìn thấy loại xe này rồi, giá phải hơn 10 triệu đó. Người có thể mua được loại xe này chắc chắn vô cùng đáng sợ. Nhưng mà loại người này đến phố Vân Lý làm gì vậy?”
Điền Thần Côn: “Còn tới đây làm gì nữa? Chắc chắn là vì chúng ta mà tới rồi!”
Triệu Chung Dương quay ống kính về phía chiếc xe sang trọng bên ngoài.
Cộng đồng mạng nhìn thấy chiếc xe sang trọng này thì cảm thấy vô cùng chấn động. Họ vô cùng tò mò không biết vị đại gia nào sở hữu chiếc xe này.
Ánh mắt Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào chiếc xe kia, trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc. Rốt cuộc người tới là ai vậy? Dù sao thì khả năng người này tới tìm hắn là rất cao.
Trong khoảng thời gian này, không có nhiều người đến tìm, bản thân hắn cũng cảm thấy khá thoải mái.
Cửa xe mở ra.
Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi xe. Có lẽ khoảng trên dưới năm sáu mươi tuổi, mặc vest, mang khí thế bất phàm của người đã ngồi trên vị trí cao nhiều năm.
“Ơ, đây không phải là chủ tịch của tập đoàn SAIC sao?” Triệu Chung Dương nói.
Lâm Phàm: “Cậu biết ông ta à?”