Chương 1280: Ngại quá, tôi không đoán mệnh nữa
Triệu Chung Dương: “Đúng vậy! Tôi từng thấy ông ta trong bảng tin về tài chính kinh tế. Ông ta là ông trùm về đồ điện tử, có công ty rất lớn đã được đưa ra thị trường. Trên bảng xếp hạng tỷ phú ở trong nước, ông ta nằm trong top 50 vị trí đầu đấy.”
Một số ông chủ kinh doanh trong phố Vân Lý, khi nhìn thấy chiếc xe sang trọng này cũng đều lặng lẽ suy đoán xem người đến là ai.
Nhưng bọn họ đoán mãi cũng không ra thân phận của người đến.
Mặc dù trong số họ cũng có người hiểu biết về các sản phẩm đồ điện tử của ông trùm này, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là họ biết rõ người đứng sau là ai.
Vệ sĩ đứng xung quanh, bảo vệ người đàn ông đó ở giữa.
Người đàn ông trung niên ngẩng đầu, liếc nhìn biển số nhà, sau đó gật nhẹ đầu bước vào.
Điền Thần Côn tiến lên, cười tươi đón: “Vị đại gia này, xin mời ....”
Triệu Chung Dương tắt Livestream. Hắn không dám phát livestream quay trực tiếp vị đại lão này, sợ xảy ra chuyện gì thì hắn cũng tèo luôn.
Dù sao thì mọi hành động của nhân vật lớn như vậy đều thu hút được rất nhiều sự chú ý. Nếu chỉ vì một hành đồng sai lầm của hắn mà đắc tội đối phương, thì thật sự không ổn chút nào!
Lâm Phàm vẫn ngồi ở chỗ cũ, mặc dù hắn biết người đến là một nhân vật lớn có tầm cỡ, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Ông là?” Lâm Phàm chủ động mở miệng hỏi.
“Xin chào Lâm đại sư! Tôi là Hoàng Quốc Huy, là chủ tịch của tập đoàn điện tử SAIC. Lần này tôi tới đây, là muốn nhờ Lâm đại sư giúp một chút.” Hoàng Quốc Huy vừa cười vừa nói.
Lâm Phàm cười đáp: “Tôi chỉ là một người bán bánh kếp, có thể giúp gì được cho ông nhỉ?”
Hoàng Quốc Huy khoát tay: “Tôi nghe nói Lâm đại sư xem bói rất chuẩn, không bỏ sót bất kỳ điều gì. Vốn dĩ tôi cũng không tin. Nhưng sau khi điều tra một số chuyện, tôi đã hoàn toàn tin rồi. Vì vậy hôm nay tôi tới đây là muốn nhờ Lâm đại sư xem giúp một quẻ, xem 3 năm tới của tôi như thế nào.”
Lâm Phàm khoát tay cười nói: “Ngại quá! Hoàng Tổng à, tôi đã không còn xem bói cho người khác nữa rồi. Nếu ông thật sự muốn xem, có thể nhờ vị đại sư này xem giúp ông. Đây là Ngô Thiên Hà, chủ tịch Hiệp hội Huyền học.”
Hoàng Quốc Huy nhìn về phía Ngô Thiên Hà, vội vàng cười nói: “Nếu tính cả lần này thì tôi và Ngô tiên sinh đã gặp nhau hai lần rồi nhỉ!”
Ngô Thiên Hà nhìn người vừa tới, cũng gật đầu một cái, nói: “ Mệnh cách của Hoàng tổng là Cực Giai, mười năm trước đã từng xem qua.”
Lâm Phàm không ngờ Ngô Thiên Hà và Hoàng Quốc Huy đã từng quen biết nhau.
Có lẽ Ngô Thiên Hà cũng nhìn ra được sự nghi hoặc của Lâm Phàm, giải thích: “Mười năm trước, tôi đã từng xem tướng mạo cho Hoàng tổng, đây là người ‘không phú thì quý’ có sự nghiệp vô cùng lớn. Không ngờ sự nghiệp đó chính là hiện tại.”
Lâm Phàm đã hiểu. Ngô Thiên Hà sớm đã nổi danh từ 10 năm trước. Hoàng Quốc Huy tìm Ngô Thiên Hà nhờ coi một quẻ cũng là chuyện hiển nhiên.
Mục đích Hoàng Quốc Huy đến phố Vân Lý lần này chính là muốn nhờ Lâm đại sư tính cho một quẻ.
Ông ta đã sớm nghe danh Lâm Phàm, nhưng vẫn luôn không tin. Về sau điều tra thử, phát hiện Ngô Thiên Hà cũng tình nguyện làm thầy tướng số trong một cửa tiệm nhỏ nhoi như thế khiến ông ta cảm thấy rất kỳ lạ.
Mặc dù Ngô Thiên Hà không có thiên phú đến mức thông thiên, nhưng kiến thức về mặt huyền học lại rất cao. Có thể khiến một người như vậy cam tâm tình nguyện ở lại cửa hàng bé nhỏ, thì chắc chắn vị Lâm đại sư này cũng không phải một người tầm thường.
Dựa vào những gì ông ta điều tra, vị Lâm đại sư này vô cùng quỷ dị. Cách đoán mệnh không giống với Ngô Thiên Hà. Cách hắn đoán mệnh giống như biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra, còn có thể ‘nghịch thiên cải mệnh’, thay đổi những chuyện sắp phát sinh.
Điều này khiến Hoàng Quốc Hội rất khiếp sợ. Vì vậy, ông ta muốn tự mình đến Thượng Hải một chuyến, muốn nhờ chính Lâm đại sư xem cho hắn một quẻ.
Một hai năm trở lại đây, thị trường rõ ràng chuyển biến xấu. Vốn dĩ ông ta muốn phát triển lĩnh vực mới, nhưng lại không thu được gì. Hiện tại ông ta muốn tìm mục tiêu mới, cho nên tìm đến Lâm đại sư, nhờ anh ta chỉ rõ một con đường.
Lâm Phàm: “Hoàng tổng, 10 năm trước Ngô đại sư đã tính rằng ông có vận mệnh rất tốt rồi, hiện tại ông còn muốn xem gì nữa sao?”
Hoàng Quốc Huy thở dài: “Lâm đại sư có điều không biết. 10 năm trước đúng là như vậy, nhưng hiện tại thì không còn như thế nữa. Một hai năm nay luôn xảy ra rất nhiều chuyện, nên tôi muốn nhờ Lâm đại sư chỉ điểm một chút.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Ngại quá, tôi thực sự không còn đoán mệnh nữa rồi.”
Hoàng Quốc Huy chưa từng nghĩ tới việc Lâm Phàm đã không còn đoán mệnh nữa. Ông ta cho rằng, làm gì có người nào không muốn sử dụng năng lực này, chắc chắn là vì chưa đủ lợi ích nên mới không chịu mở miệng mà thôi.
Thứ ông ta có nhiều nhất chính là tiền.