Chương 1281: Nghề chính của tôi là bán bánh kếp
Nếu dùng một khoản tiền đổi lấy mấy năm trong tương lai, số tiền kiếm được đó chắc chắn không bao giờ lỗ.
Rất nhiều người cho rằng, đoán mệnh xem bói chính là mê tín dị đoan. Nhưng ông ta lại rất tin vào những điều mê tín đó. Lúc xây dựng lắp đặt văn phòng, ông ta sẽ mời đại sư phong thủy nổi tiếng trong giới đến xem giúp. Thậm chí là ngày và giờ ký kết hợp đồng, ông ta cũng vô cùng cẩn thận.
Người có niềm tin đến loại trình độ này cũng không phải là ít.
Mặc dù có rất nhiều tỷ phú đại gia bên ngoài nói rằng sẽ không bao giờ tin vào mấy thứ mê tín, nhưng sau lưng lại vô cùng tin tưởng nó.
Dù sao thì đối với những người có thân phận địa vị cao như bọn họ, nếu nói rằng bản thân rất tin vào việc đoán mệnh thì cũng đồng nghĩa với việc mê tín dị đoan. Điều này không hề có lợi đối với họ.
Thấy Lâm đại sư từ chối, Hoàng Quốc Huy cũng không vội: “Lâm đại sư, anh hãy suy nghĩ kỹ một chút. Về phương diện thù lao, chắc chắn sẽ khiến Lâm đại sư hài lòng.”
Lâm Phàm: “Đây không phải là vấn đề về thù lao. Mặc dù tôi đoán mệnh ‘bách phát bách trúng’, nhưng tôi cũng đã bỏ việc đoán mệnh từ lâu rồi. Vì vậy mời ông đi cho!”
Triệu Chung Dương có chút choáng váng.
Cậu ta không ngờ anh Lâm lại chảnh như vậy. Kiểu nhân vật lớn như Hoàng Quốc Huy tìm đến tận cửa để cầu đoán mệnh mà còn từ chối không xem. Nếu là đại sư đoán mệnh bình thường, chỉ sợ đã sớm vội vàng bấu víu không buông rồi.
Anh Lâm thì hay rồi, trực tiếp từ chối thẳng thừng, đúng là chuyện lạ!
Nếu cậu ta vẫn còn đang phát livestream, cộng đồng mạng thấy được chỉ sợ đã sớm tè ra quần rồi.
Những vị đại gia này ra tay rất hào phóng, càng không bao giờ có chuyện tự mình đích thân đến gõ cửa, một lần ra tay ít nhất cũng mấy triệu. Hơn nữa, anh Lâm đoán mệnh vô cùng chuẩn xác, dù có tốn hơn chục triệu cũng là điều vô cùng đáng giá.
Thế nhưng bây giờ anh Lâm lại từ chối thẳng thừng, thậm chí còn không cho đối phương có cơ hội lên tiếng.
Cậu ta không rõ lý do vì sao lại như vậy.
Thật ra lý do của Lâm Phàm rất đơn giản.
Không quen thì dựa vào đâu mà đoán mệnh giúp?
Hơn nữa, đối phương cho rằng hắn là người như thế nào vậy?
Bản thân hắn sinh sống hoà mình cùng với những người dân ở đây cũng chưa từng đoán mệnh cho họ. Mà hắn cũng không quen biết gì vị Hoàng Quốc Huy này, vừa đến đã lôi tiền ra đập, ông ta muốn dùng tiền để vũ nhục hắn à?
Hỏi có đáng giận hay không.
Tiền à? Hắn cũng có! Mặc dù trên người hắn không có nhiều tiền, đa số đều là của Vương Minh Dương.
Ngô Thiên Hà chau mày, không phải vì Lâm Phàm không đoán mệnh cho Hoàng Quốc Huy. Mà bởi lẽ, 10 năm trước hắn đã nhìn ra, Hoàng Quốc Huy là loại người tính toán chi ly, giao tiếp bên ngoài rất chuẩn mực nhưng tâm cơ lại rất thâm sâu, không cho phép người khác coi nhẹ, bỏ qua hắn.
Hiện tại, Lâm đại sư từ chối yêu cầu, khiến đối phương cảm thấy khó chịu. Với tính cách thật của Hoàng Quốc Việt, chỉ sợ sẽ không bỏ qua đơn giản như thế.
Đây chính là việc đắc tội hắn.
Hoàng Quốc Huy nghe Lâm Phàm khoe khoang về tài đoán mệnh của bản thân, đương nhiên ông ta rất tin vào điều đó. Nhưng những lời hắn nói sau đó lại khiến ông ta vô cùng khó chịu.
Thế nhưng ông ta vẫn tươi cười như cũ: “Lâm đại sư, cậu đừng cự tuyệt vội, hãy nghe chút thành ý của tôi đã.”
Lúc này, Hoàng Quốc Huy dơ một ngón tay lên.
“Mười triệu! Tôi chỉ cần Lâm đại sư tính xem giúp tôi tình hình trong 3 năm tới mà thôi. Hơn nữa, cậu còn có thêm một tấm thẻ đặc biệt. Sau này chỉ cần là nơi thuộc về SAIC thì cậu đều có thể sử dụng dịch vụ miễn phí, cậu thấy vậy có hài lòng không?”
Triệu Chung Dương há to miệng kinh ngạc.
Mười triệu đã là rất nhiều rồi, người bình thường cả đời cũng không kiếm nổi số tiền đó.
Quan trọng hơn chính là được sử dụng miễn phí toàn bộ mọi thứ.
Sản nghiệp của tập đoàn điện tử SAIC rất lớn, như vậy có nghĩa là sau này toàn bộ đồ điện tử của tập đoàn đều được dùng miễn phí sao?
Còn có cả ô tô và các loại ...
Đi ra ngoài, chỉ cần rút tấm thẻ này ra, bản thân chắc chắn rất có mặt mũi.
Ngô Thiên Hà nhìn Hoàng Quốc Huy, hắn biết Hoàng Quốc Huy đã thể hiện ra suy nghĩ thật sự.
Năm đó, hắn đưa cho các vị đại sư đoán mệnh nổi tiếng, nhiều nhất cũng là ba triệu, không có lần nào vượt qua con số đó.
Lâm Phàm rất bình tĩnh, cũng chỉ là 10 triệu mà thôi. Bản thân hắn đi đòi Vương Minh Dương tiền, có đòi thêm mấy chục triệu đối phương cũng không quan tâm, làm sao có thể cúi người chỉ vì 10 triệu này được.
Không cần thiết!
Cả đời hắn thì dùng hết bao nhiêu tiền? Huống chi hắn cũng không thiếu.
“Hoàng tổng, ông đừng nói nữa. Tôi thật sự không đoán mệnh nữa đâu. Nếu ông thật sự muốn xem, có thể nhờ Ngô Thiên Hà xem giúp. Hiện tại, nghề chính của tôi là bán bánh kếp.” Lâm Phàm nói.