Chương 1282: Chuyện này không nói được, ông tự đoán đi
Trong lòng Hoàng Quốc Huy không vui, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nói: “Lâm đại sư đừng vội, chúng ta từ từ nói. Mặc dù Hoàng Quốc Huy tôi không phải là nhà giàu nhất nhưng vẫn có địa vị riêng ở trong giới thượng lưu. Chỉ cần Lâm đại sư giúp tôi tính toán một quẻ, sau này nếu có chuyện gì, chỉ cần cậu mở lời, tôi nhất định sẽ không từ chối.”
Lâm Phàm thấy hơi phiền: “Hoàng tổng, tôi thực sự không đoán mệnh nữa, thay đổi tương lai sẽ bị tổn thọ đó.”
Hoàng Quốc Huy cười nói: “Lâm đại sư, lời này của cậu không đúng lắm, chỉ là tính thử một què thôi mà.”
Lúc này, Lâm Phàm thực sự khó chịu, dù đối phương là người đứng trong top 50 người giàu nhất trong nước, cùng không thèm nể mặt: “Tôi nói này, ông có bị bệnh không vậy? Tôi không muốn xem, ông không nghe hiểu tiếng người à?”
“Tôi nói thẳng, tôi không muốn xem!”
Vừa nói xong lời này, toàn bộ hiện trường đều yên tĩnh.
Lâm Phàm thở nhẹ một hơi, người này phiền phức quá. Nói bình thường không nghe còn muốn ép buộc hắn.
Ông ta tưởng hắn dễ bị khi dễ sao?
Triệu Chung Dương há hốc mồm nhìn anh Lâm, trong lòng thì gào thét.
Móe nó, đúng là không thèm nể mặt ai.
Khuôn mặt những tên vệ sĩ đứng sau lưng Hoàng Quốc Huy biến sắc, không ngờ lại có người cự tuyệt Hoàng tổng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến.
Không phải bọn họ chưa từng thấy người cự tuyệt Hoàng tổng, nhưng đây là lần đầu thấy có người không thèm nể mặt mũi ai đến vậy.
Trong mắt Hoàng Quốc Huy ánh lên tia phẫn nộ, nhưng rất nhanh đã ép xuống, sau đó lúng túng cười nói: “Lâm đại sư, cậu nói đùa gì vậy?”
Lâm Phàm: “Tôi không đùa với ông. Tôi thật sự không đoán mệnh nữa rồi. Thôi được, tôi cũng nói thẳng với ông vậy, hiện tại tôi sẽ không xem cho người lạ, đơn giản là vậy thôi.”
Hoàng Quốc Huy: “Lâm đại sư, nếu vấn đề ở chỗ quen biết, chúng ta có thể từ từ làm bạn.”
Lâm Phàm khoát tay: “Hoàng tổng, ông trở về đi. Với thân phận địa vị hiện tại của ông cũng không cần tin vào mấy thứ này làm gì.”
“Hơn nữa, chuyện kết bạn không phải là đối phương có muốn kết bạn với tôi hay không mà là tôi có đồng ý kết bạn với họ hay không.”
Ngay lúc Lâm Phàm nói ra lời này, bên ngoài bỗng vang lên một âm thanh.
“Ông chủ nhỏ, hiện tại có rảnh không?” Một ông chủ cửa hàng bị bảo vệ ngăn ở bên ngoài, cất tiếng hô vọng vào trong.
Lâm Phàm: “Sao các ngươi lại dám ngăn người khác vào? Đây là cửa hàng của tôi, không phải của mấy người. Lão Lương vào đây đi!”
Tay lão Lương cầm một trang giấy, tò mò nhìn mọi người, sau đó cười nói: “Ông chủ nhỏ, con trai duy nhất của tôi sắp kết hôn rồi, tôi cầm ngày sinh tháng đẻ của đôi trẻ này đến nhờ Lão Ngô xem thử thế nào.”
Lâm Phàm: “Để tôi xem!”
Lão Lương nghe thấy ông chủ nhỏ muốn đích thân xem, vui đến mức nhảy cẫng lên: “Ôi trời, ông chủ nhỏ, hình như hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt, muốn tự mình xem hay sao. Đây! Cậu giúp tôi xem một chút với.”
Ông Lương đứng chờ ở một bên, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đứng bên cạnh, cảm thấy người này không phú thì cũng quý, sau đó cười nói: “Ông tới xem bói à? Tôi nói này, ông chủ nhỏ xem thì chỉ có chuẩn. Nếu cậu ấy nói ông có vấn đề thì chắc chắn là có, chỉ cần ông nghe theo chỉ dẫn của cậu ấy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
“Nhưng mà bình thường cậu ấy ít khi xem cho người khác lắm. Hôm nay tôi may mắn thật đấy, có thể được ông chủ nhỏ tự mình xem cho. Ha ha ha.”
Lão Lương hết lời khen ngợi Lâm Phàm, không chú ý tới sắc mặt ngày càng khó coi của Hoàng Quốc Huy.
Hoàng Quốc Huy thấy rằng, tên Lâm đại sư này vừa nói sẽ không xem cho ông ta, nháy mắt đã chuyển ý, đi xem ngày tháng tốt cho người khác. Đây chính là tát thẳng mặt hắn.
Địa vị của ông ta trong danh sách tỷ phú trong nước không hề thấp, chưa từng chịu loại sỉ nhục thế này bao giờ.
Ngô Thiên Hà cảm thấy quái lại, nhìn về phía Lâm Phàm, sau đó lại thở dài một hơi. Haizz, mấy người trẻ tuổi tốt thật, không cần phải sợ hãi bất cứ điều gì.
Lâm Phàm nhìn tờ giấy đang cầm trong tay, một lúc sau nói:
“Thời gian dự định kết hôn là bao giờ?”
“Ngày mùng 3 tháng 3.”
“Lùi lại đến ngày mùng 4 đi. Nhìn vào ngày tháng năm sinh của hai người đó, cưới vào mùng 4 tháng 3 sẽ thích hợp hơn.”
Lão Lương nghi ngờ hỏi: “Ông chủ nhỏ, việc lùi lại một ngày này có gì đặc biệt không?”
“Có chứ, khác nhau rất lớn đấy! Nếu kết hôn vào ngày 4 tháng 3, cuộc sống sau này sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt, sẽ sinh được một trai một gái, vô cùng hạnh phúc. Cuộc sống như thế này ông có thích không? Nhưng nếu họ muốn kết hôn vào ngày khác thì kệ bọn họ thôi, nhưng chắc chắn cuộc sống sau này sẽ không hạnh phúc viên mãn như khi kết hôn vào ngày mùng 4.”
Lão Lương nghe xong cảm thấy choáng váng: “Ông chủ nhỏ, còn có thể xem được chuyện sinh một trai một gái nữa à? Nếu kết hôn vào ngày mùng 3 thì không sinh được như vậy đúng không?”
Lâm Phàm cười đáp: “Cái này không nói được, ông tự đoán đi.”