Chương 1283: Lại đắc tội người ta
Lão Lương vô cùng tin tưởng ông chủ nhỏ, không có một chút nghi ngờ. Sau khi nghe được mấy lời đó của Lâm Phàm, vui mừng cầm tờ giấy lên: “Ông chủ nhỏ, có lời này của cậu thì tôi yên tâm rồi, tôi cược cả mạng già này cũng bắt bọn chúng phải cưới vào ngày mùng 4 tháng 3. Đợi đến lúc sinh được một trai một gái, tôi chắc chắn sẽ đích thân đến đây gửi cho cậu bao lì xì lớn!”
Nói xong, lão Lương vui vẻ rời đi.
Lâm Phàm nhìn về phía Hoàng Quốc Huy nói: “Hoàng tổng, mời ngài trở về thôi.”
Hoàng Quốc Huy nhìn chằm chằm Lâm Phàm, trong bụng chứa đầy lửa giận: “Tôi cất công đi từ xa tới đây, cậu thật sự không thèm nể mặt tôi sao?”
Lâm Phàm cười đáp: “Không phải là không nể mặt. Chỉ đơn giản là tôi đã không còn xem cho người lạ nữa rồi. Thần Côn! Tiễn khách!”
Trong lòng Điền Thần Côn cũng không muốn lắm, mãi mới có một vị đại gia nhiều tiền tới đây, còn chưa kịp làm thịt được miếng nào mà.
Thế nhưng cái tên nhóc này đã không muốn thì ông ta cũng không còn cách nào khác.
“Hoàng tổng, mời ông trở về thôi. Nếu lần sau ông muốn ăn bánh kếp, có thể xếp hàng mua. Bánh kếp của chúng tôi hương vị tuyệt vời, giá cả phải chăng. Ông ăn thử một lần đảm bảo sẽ muốn ăn lần hai, bánh sẽ khiến ông nhớ mãi không quên, chỉ muốn chuyển thẳng đến Thượng Hải sinh sống mà thôi.” Điền Thần Côn điên cuồng chào hàng quảng cáo bánh kếp.
Nếu không kiếm được lợi to thì phải kiếm chút lợi nhỏ mới được.
Chỉ có 50 tệ một phần bánh kếp, cái giá này không đắt một chút nào.
Nếu có thể lừa thêm một vị khách mới, cũng coi như có được chút lời.
“Hừ!” Hoàng Quốc Huy bất mãng rời đi.
......
“Haizz, Lâm đại sư này, không cần phải đắc tội với người này đâu.” Ngô Thiên Hà nói.
Lâm Phàm nhún vai đáp: “Tôi đắc tội bao giờ? Có gì mà đắc tội chứ? Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Tôi không xem còn bắt ép tôi phải xem chắc?”
Ngô Thiên Hà: “Vừa nãy anh cũng không nên xem cho ông Lương ngay trước mặt ông ta, dù chỉ là hành động vô tình nhưng cũng sẽ khiến ông ta khó chịu đó.”
Lâm Phàm cười: “Lão Ngô này, đó cũng không phải là hành động vô tình đâu, là tôi cố ý đó. Tôi muốn để ông ta biết rằng, không phải cứ có tiền là muốn làm gì thì làm.”
Ngô Thiên Hà chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
“Ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi cũng cảm thấy ông ta không phải người tốt lành gì. Ông nói thử xem, tại sao loại người âm hiểm như ông ta lại có thể trở thành tỷ phú thế nhỉ? Haizz ...” Lâm Phàm nói.
Ngô Thiên Hà liếc nhìn Lâm Phàm, ý tứ rất rõ ràng, cậu không biết thì làm sao tôi biết được.
Nhưng với tính cách của Hoàng Quốc Huy, chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. Chỉ sợ ông ta còn có chiêu khác, cụ thể ra sao cũng không ai biết rõ.
Triệu Chung Dương: “Anh Lâm, tôi phục anh quá! Nếu là tôi thì chắc chắn không bao giờ dám làm như vậy.”
Điền Thần Côn liếc mắt nhìn: “Bởi vậy mới nói, người như cậu chỉ có thể đi livestream dạo mà thôi.”
“Cmn! Lão Thần Côn, tôi thấy dạo này ông toàn nhằm vào tôi thôi. Không phải bởi vì lần trước tôi cho ông xem ảnh chụp người đẹp, sau đó lại không cho ông số điện thoại của người đẹp đó nên ông ghi thù đấy chứ? Mà dù tôi có cho ông số điện thoại của cô ấy, ông cũng sẽ làm hại con gái nhà người ta thôi. Ông đừng tưởng tôi không biết, ông vẫn luôn dùng ảnh của tôi làm ảnh đại diện wechat, sau đó dùng nó để buôn chuyện với gái đẹp.” Triệu Chung Dương nói.
Điền Thần Côn nghe xong cũng bùng nổ: “Mẹ kiếp! Tên nhóc nhà cậu dám nhìn lén điện thoại của tôi hả?”
Triệu Chung Dương phản bác: “Ai thèm nhìn trộm chứ, ông đừng có đổ oan cho người khác.”
Nhìn hai người đó lại gây gổ cãi lộn nhau, Lâm Phàm không nhịn được bật cười.
Hắn cũng không để tâm chuyện của người đàn ông tên Hoàng Quốc Huy kia. Bản thân hắn lợi hại như vậy, sau này chuyện bị người khác ghen ghét cản trở chắc chắn không thể tránh khỏi. Nếu có đắc tội người khác, hắn cũng không sợ.
Không thì cứ tới thử đi, xem ai sợ ai.
......
Hoàng Quốc Huy mặt mày đen xì ngồi trong xe. Ông ta không ngờ đích thân tới mời mà lại nhận được kết quả như vậy.
Cái tên Lâm đại sư kia khiến ông ta vô cùng tức giận, đã thế còn không thèm nể nang mặt mũi ai.
Người nằm trong top 50 của danh sách tỷ phú Trung Quốc như ông ta, giá trị bản thân ước tính cũng lên đến 20 – 30 tỷ, đi đâu cũng có người xem ông ta như tổ tông mà tiếp đón. Ấy vậy lại bị mất mặt trong một cái cửa hàng nhỏ bé.
“Hoàng tổng, tên Lâm đại sư này không biết tốt xấu là gì.” Tài xế tức giận nói.
Hoàng Quốc Huy cười lạnh một tiếng: “Không biết trên dưới sao? Tôi phải đùa chết hắn mới được!”
Đây cũng không phải lời nói quá. Một người có địa vị như vậy, nếu muốn chơi đùa với một cửa hàng nhỏ nhỏ này thì cũng chỉ là chuyện quá dễ dàng.
Tùy tiện chơi đùa cũng có thể đùa chết đối phương.
Nhưng Lâm Phàm lại khác. mặc dù cửa hàng hắn mở rất nhỏ, nhưng thân phận và địa vị của hắn lại khác hoàn toàn với cửa hàng đó.