Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1284 - Chương 1284 - Nhiệm Vụ Hoàn Thành

Chương 1284 - Nhiệm vụ hoàn thành
Chương 1284 - Nhiệm vụ hoàn thành

Chương 1284: Nhiệm vụ hoàn thành

Chuyện của Hoàng Quốc Huy cũng đã truyền đến tai Hoàng Hào, con trai của ông ta.

Hoàng Hạo khá có tiếng trên weibo. Trong vòng tròn mạng xã hội weibo, gã ta được xem là một trong ba người chửi lộn giỏi nhất trên mạng xã hội.

Khác với hai nhân vật phú nhị đại còn lại cũng nằm trong bảng xếp hạng này.

Sau khi từ nước ngoài trở về, tên Hoàng Hạo này nhìn thấy có mấy tên phú nhị đại khác giống như hắn, ở trên Weibo mắng chửi người khác mà lại được nổi tiếng, thế là gã cũng không cam lòng yêu thế mà cũng thường xuyên tham gia vào đại chiến mắng chửi người khác.

Tuy nhiên, nếu so sánh với hai người còn lại, vẫn có sự chênh lệch lớn.

Lúc chửi người, gã sẽ xem xét đối phương có phải là người lợi hại hay không. Nếu là người lợi hại, gã sẽ không bao giờ chửi.

Vì vậy, đối tượng mà gã chửi thường là các minh tinh ở tuyến một hai, cùng với một số đạo diễn điện ảnh lớn khác.

Thậm chí, người có giá trị bản thân dưới trăm triệu tên này cũng không buông tha, chỉ cần gặp là chửi.

Tài sản của những người này không nhiều như nhà gã, nên gã không sợ một chút nào.

Lần này gã cũng không thèm để ý đến một chút người mà cha hắn đụng độ là ai, chỉ nghĩ là chen chân vào nói một chút. Gã cảm thấy loại người như vậy không cùng đẳng cấp, cha hắn cũng sẽ không thèm để vào mắt.

Ở trên mạng, Hoàng Hạo tự do phát biểu ngôn luận, sau đó trong lòng chờ mong, chuẩn bị đi đọc bình luận, thế nhưng lại phát hiện có gì đó không ổn.

Trước kia khi hắn chửi người, mặc dù vẫn sẽ có kẻ phản bác lại, thế nhưng phần lớn vấn là những câu bình luận ủng hộ.

Nhưng lần này lại khác hoàn toàn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hắn lại đọc thử một bình luận khác trên weibo. Cmn! Lời mắng chửi vô cùng khó nghe.

“Mả mẹ nhà nó! Cái đồ ngu lâu dốt dai nhà mày! Lâm đại sư mà mày cũng dám chửi à? Nếu không có cha mày ở đằng sau thì mày cũng chỉ là cọng lông lợn nhỏ bé mà thôi!”

“Đồ chó hoang! Dám chửi Lâm đại sư, mày muốn chết à?”

“Đồ ngu!”

“Mẹ nó chứ! Loại như mà đéo phải là ngu nữa rồi. Trong đầu mày chứa cứt à, dám chửi Lâm đại sư của chúng tao!”

Hoàng Hạo trợn tròn mắt nhìn.

Gã biết cha mình đến phố Vân Lý là để tìm một vị đại sư đoán mệnh xem bói, sau đó lại bị người ta từ chối thẳng thừng, không cho chút mặt mũi nào.

Gã là một trong ba người chuyên mắng chửi nổi tiếng trên mạng, đương nhiên sẽ không nhịn.

Sau đó hắn thử điều tra về Lâm Phàm.

Là Phó hội trưởng của Hiệp hội Quốc thuật

Thì sao chứ? Có đánh giết gì được hắn đâu? Chẳng có gì phải sợ.

Là thành viên của Hiệp hội Quốc Họa

Cái này lại càng không quan trọng. Chỉ là một tên họa sĩ tép riu, không làm được gì mà thôi. Không sợ!

Sau khi điều tra hết một lượt, vì thấy cái tên này cũng không giàu bằng nhà gã, nên Hoàng Hạo đã mở màn chửi mắng không hề do dự.

Nhưng hắn không ngờ, vừa bình luận quan điểm trên weibo đã bị cư dân mạng tràn vào chửi rủa đến mức không ngóc đầu dậy nổi. Tìm mãi cũng không có một ai ủng hộ quan điểm của gã.

Tại phố Vân Lý.

Triệu Chung Dương ngồi lưới weibo, bỗng nhiên thấy một tin hot, mới đầu sững sờ không dám tin, sau khi nhìn kỹ lại mới biết.

“Anh Lâm, có một tên phú nhị đại chửi anh trên weibo kìa.”

Lâm Phàm nghi ngờ: “Chửi tôi làm gì? Dạo này tôi có gây thù chuốc oán với tên phú nhị đại nào đâu?”

“Không phải, tên này chính là con trai của lão Hoàng Quốc Huy lúc trước đến đây đấy. Trên weibo, tên này vô cùng hống hách ngang ngược, cứ gặp người là chửi. Chắc gã nghe được chút chuyện từ chỗ cha già của mình, cho nên thấy khó chịu rồi ngứa mồm chửi bậy đó.” Triệu Chung Dương nói.

Lâm Phảm mở weibo ra, đọc xong mấy tin đó cũng không còn hứng thú gì: “Miệng mọc trên người người ta thì cản sao được, cứ kệ hắn đi, thích nói gì thì nói.”

Triệu Chung Dương nhìn về phía Lâm Phàm, cảm thấy dường như anh Lâm đã giác ngộ được rất nhiều điều, khác hoàn toàn so với trước đây.

Nếu là lúc trước, chắc chắn Lâm Phàm sẽ phản bác lại, nã pháo liên thanh, quyết chửi chết đối phương. Nhưng lần này thì ngược lại, hoàn toàn không thèm quan tâm đến đối phương.

Điền Thần Côn cũng không tin tên này đã thay đổi tính nết bèn hỏi: “Sao vậy? Đây không phải là phong cách của cậu.”

Lâm Phàm: “Mấy người nhìn thử xem, hiện tại có bao nhiêu cư dân mạng lên tiếng chửi lại giúp tôi? Thiếu mình tôi thì có sao đâu chứ?”

Quả nhiên, Triệu Chung Dương nhấn vào phần bình luận bên dưới bài đăng weibo của Hoàng Hạo, thấy có rất nhiều người đang chửi mắng tên kia, ít nhất cũng có đến mấy ngàn bình luận mắng chửi. Thật đáng sợ!

Nhưng bây giờ, điều mà Lâm Phàm để ý hơn cả chính là những bình luận về bài hát của bản thân trên weibo.

Nhiệm vụ của trang kiến thức thứ mười bảy đáng lẽ phải hoàn thành rồi chứ.

Hiện tại, trên các bảng xếp hạng âm nhạc lớn, hai bài hát của hắn đều xếp phía trên. Hơn nữa tốc độ người nghe còn tăng lên rất nhanh, có thể nói là chỉ cần một cái chớp mắt thì số liệu lại thay đổi.

Bỗng nhiên.

Lâm Phàm nở nụ cười, hắn đã nghe được âm thanh mà hắn muốn nghe nhất rồi.

Bình Luận (0)
Comment