Chương 1287: Thức ăn chính nghĩa và gian ác
Cẩu Gia vẫn bị trói ở đó như cũ, cơ thể cũng không thay đổi gì, vẫn là Cẩu Gia như lúc đầu.
“Không phải chứ? Thất bại rồi sao?” Lâm Phàm nghi hoặc, điều này không khoa học chút nào. Rõ ràng không có vấn đề gì xảy ra nhưng tại sao lại thất bại được?
Bỗng nhiên.
Trong tâm trí của Lâm Phàm có một cơn chấn động, nó có liên hệ trực tiếp với Cẩu Gia.
“Cẩu Gia, mày có cảm giác gì không? “ Trong lòng Lâm Phàm khẽ động.
“Đại ca, không có cảm giác gì hết.” Cẩu Gia gào thét đáp lại.
“Tiên sư nhà nó! Thành công rồi!” Lâm Phàm mừng rỡ đứng bật dậy. Vừa rồi hắn không hề mở miệng nói chuyện với Cẩu Gia, mà dùng linh hồn để nói chuyện và giao tiếp với nó, không ngờ Cẩu Gia có thể nghe được thật.
Điều này có thể chứng minh rằng, thuật thuần dưỡng thú này đã thành công rồi!
Nhưng điều khiến Lâm Phàm khó hiểu nhất chính là, mặc dù đã thành công, nhưng Cẩu Gia vẫn không có gì thay đổi, không rắn chắc khỏe mạnh như dự liệu.
Lúc này, Lâm Phàm phát hiện ra, vết thương vừa nãy ở chân Cẩu Gia đã hoàn toàn biến mất, giống như vết thương đó chưa từng tồn tại vậy.
Lâm Phàm thả Cẩu Gia ra. Hiện tại, trong lòng Cẩu Gia có một cảm giác rất vô hình, rất muốn gần gũi với Lâm Phàm.
Sau khi nghiên cứu một lúc, cũng không tìm ra nguyên nhân rõ ràng, Lâm Phàm cũng không nghĩ nhiều nữa. Kệ đi! Sau này rèn luyện dần dần là được.
Xem ra, nhiệm vụ này cũng có thể hoàn thành.
Mở Thương thành của Bách khoa toàn thư ra, lướt xuống một lúc thật sự tìm được vật có ích.
Đồ ăn chính nghĩa dành cho vật nuôi: Vật nuôi ăn xong sẽ trở nên khỏe mạnh cường tráng và chính nghĩa hơn.
Điểm bách khoa cần có: 100
Đồ ăn gian ác dành cho vật nuôi: Vật nuôi ăn xong sẽ trở nên khỏe mạnh, cường tráng và gian ác hơn.
Điểm Bách khoa cần có: 100
Lâm Phàm không ngờ đồ ăn dành cho vật nuôi còn chia làm hai loại chính nghĩa và gian ác. Thật kỳ lạ.
Nhưng dù sao thì nó cũng là sủng vật của người có danh phận đại sư như hắn, nên chắc chắn sẽ phải là sủng vật chính nghĩa, không chính nghĩa là không được.
100 điểm Bách khoa đổi được một túi đồ ăn. Lâm Phàm không chút do sự, trực tiếp đổi luôn.
Nhưng sau khi đổi xong, Lâm Phàm ngạc nhiên trợn tròn cả mắt.
Sao bựa vậy nè?
100 điểm giá trị Bách khoa đổi đổi được một hạt, lại còn bé như ngón cái.
Đúng là lừa người mà!
Khi một hạt đồ ăn chính nghĩa dành cho sủng vật xuất hiện trên tay Lâm Phàm, Cẩu Gia Nicholas hưng phấn gào thét.
“Tôi muốn ăn, tôi muốn ăn nó.”
Lâm Phàm tiện tay ném cho Cẩu Gia: “Nhai kỹ vào, đồ này đắt lắm đấy! Đúng là quá lãng phí! Ăn nhanh rồi đi tắm rửa đi!” Sau đó đi về phía phòng tắm, trong đầu nghĩ mãi một vấn đề, không đúng, đúng là không khoa học, lừa đảo quá rồi!
Đến lúc chuẩn bị đi ngủ, Lâm Phàm thấy Cẩu Gia vẫn đang liếm láp viên đồ ăn kia, vẫn lưỡng lự không dám nuốt vào.
Ban đêm!
Khi tất cả mọi người đều đang ngủ.
Lúc trời tối yên tĩnh, Cẩu Gia mới nuốt viên đồ ăn kia xuống.
Trong chớp mắt, bốn chân chó co quắp lại với nhau.
Ngay cả Lâm Phàm cũng không biết Cẩu Gia đang xảy ra chuyện gì, hắn vẫn còn đang say ngủ.
Sáng sớm.
Tại phố Vân Lý.
“Hôm qua tên nhóc nhà cậu dắt Cẩu Gia về nhà làm gì vậy? Không phải là để?” Điền Thần Côn tò mò hỏi, khuôn mặt lộ vẻ bỉ ổi.
Lâm Phàm cạn cả lời: “Cmn, Thần Côn, tôi không hiểu trong đầu ông đang chứa cái gì vậy? Sao luôn có những suy nghĩ bỉ ổi như thế? Toi! Toi thật rồi!”
Lúc này, Điền Thần Côn nhìn về phía Cẩu Gia: “A, không ổn rồi, sao hôm nay tôi cứ có cảm giác Cẩu Gia hơi khác vậy nhỉ?”
Lâm Phàm sững sờ, chẳng lẽ vì hắn nhìn Cẩu Gia nhiều rồi nên không phát hiện ra sự thay đổi? Sau đó vội vàng hỏi.
“Khác chỗ nào vậy?”
Điền Thần Côn lắc đầu: “Hình như béo hơn một chút. Thế này thì thì mùa đông chúng ta lại có một bữa lẩu phong phú rồi nha!”
“Gâu gâu” Cẩu Gia lập tức phản ứng lại, sửa inh ỏi về phía Điền Thần Côn. Sáu đó dơ hai chân chó lên, muốn đạp Điền Thân Côn một trận.
“Ngoan nào! Bây giờ Cẩu Gia thông minh quá, cái gì cũng có thể nghe hiểu.” Thấy bộ dáng tức giận của Cẩu Gia, Điền Thần Côn thở dài than vãn.
Lâm Phàm không ngờ Cẩu Gia lại có thể trở nên thông minh hơn như vậy.
Đây chính là một sự khởi đầu tốt đó nha.
......
Triệu Chung Dương: “Anh Lâm, hình như tên Hoàng Hạo này quyết phải cắn chết anh cho bằng được. Anh vào weibo nhìn thử xem, từ tối hôm qua đến giờ vẫn mắng chửi anh không ngừng.”
Mặc dù Lâm Phàm không muốn để ý tên Hoàng Hạo này, nhưng không ngờ tên ngốc đó lại cứ thích nhảy nhót lung tung khắp nơi.
Cha của tên đó còn chưa có hành động gì mà gã đã vội vàng nhảy ra trước chửi rủa, khiến Lâm Phàm rất tức giận. Cmn cái tên điên này!
Khi lướt xem tin weibo, Lâm Phàm khẽ chau mày.
Tất cả đều nói đến mấy chuyện linh tinh, bản thân hắn thật sự có lịch sử đen tối đến mức đó sao?
Mặc dù có không ít câu trong số đó là sự thật, nhưng hầu như tất cả mọi người đều đã biết từ lâu rồi.