Chương 1323: Ý gì đây?
Ngô U Lan tò mò nói: "Sẽ sinh mấy con đây?”
Điền Thần Côn nhìn cái bụng to nói: "Tôi thấy ít nhất phải có sáu con.”
Sau một thời gian.
Ba con chó nằm yên lặng trong ổ, phát ra từng tiếng hít thở nhỏ.
Cẩu gia nhìn thấy cảnh này thì vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng.
Ông Lương nở nụ cười: "Mọi người xem hình như Cẩu gia rất vui vẻ. Nhưng chị Hồng này, tôi xin nuôi một con được không?”
Chị Hồng cười: "Đi đi. Không cho, tôi nuôi hết.”
Lão Trương: "Ôi chao, chị Hồng, chị hơi khó khăn rồi đó, có ba con thì nhường ra mấy con đi.”
Điền thần côn sờ cằm: "Không có khoa học nha, sao lại chỉ sinh ra ba con?”
Lâm Phàm không ngờ rằng hắn mới nhận nuôi Cẩu gia được bao lâu mà hiện giờ nó đã có đời sau rồi.
Thời gian trôi qua thật đúng là nhanh.
Ba chú chó con đều thừa hưởng gen tốt của Cẩu gia, cả người trắng như tuyết, thuộc loại thuần chủng.
Lâm Phàm vui vẻ nở nụ cười, sau đó vung tay lên: "Được rồi, sắp qua năm mới, mọi người đều phải trở về, nhân dịp hôm nay, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
“Tôi thấy được đó."
"Đến khách sạn giải trí Đông Nguyệt đi. Cơm nước xong, chúng ta lại đi hát hò thêm hai tiếng nữa.”
Lâm Phàm không ngờ bọn họ lại muốn đến chỗ cô nàng Liễu Nhứ kia. Nhưng tùy ý họ đi, cô nàng này gần đây cũng không chọc mình, đúng lúc đến ủng hộ một chút.
"Đi." Lâm Phàm vung tay lên, xuất phát về phía đã định.
......
Trên đường đi.
Triệu Chung Dương lái xe, Lâm Phàm lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cha mẹ.
"Cha, khi nào cha mẹ đến Thượng Hải?"
"Cha và mẹ con đã đặt vé máy bay rồi, là ngày mốt."
"Được rồi, đến thì nói cho con biết, con đi đón mọi người."
......
Khách sạn Đông Nguyệt.
Khi đám người Lâm Phàm tiến vào trong khách sạn, nhiệt độ bên trong khiến người ta rất thoải mái.
"Ôi chao, ngọn gió nào thổi Lâm đại sư của chúng ta tới đây vậy?" Lúc này, Liễu Nhiếp xuất hiện, vẻ mặt trêu đùa nhìn về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhìn Liễu Nhiếp: "Gió Tây Bắc thổi tới, được không?”
"Được, được, dù là gió Tây Bắc hay gió đông Bắc thì vào cửa hàng chính là khách, anh cần sử dụng dịch vụ gì?" Liễu Nhiếp không có nhiều ý kiến đối với Lâm Phàm. Tuy nhiên trong lòng vẫn khó chịu, cảm thấy mình bị tên lang băm làm chậm trễ việc cô ta trở thành mỹ nam.
Nhưng trong khoảng thời gian này, cô ta cảm thấy làm phụ nữ vẫn rất tốt, cũng đã quen làm một phụ nữ xinh đẹp. Đồng thời cô cũng không còn hứng thú lắm đối với những người phụ nữ khác, tâm tính đã dần dần chuyển biến lại.
"Chị Liễu." Ngô U Lan cười tiến lên: "Gần đây sao không tới phố Vân Lý tìm em.”
Liễu Nhiếp: "Phải làm việc suốt, nhất là sắp đến năm mới, lại càng nhiều việc hơn.”
Lâm Phàm: "Ăn cơm, sắp xếp một phòng riêng.”
Liễu Nhiếp nói chuyện một lúc cùng Ngô U Lan sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, nói: "Lần này ăn cơm có trả tiền không?”
Lâm Phàm nở nụ cười: "Cô nói cứ như bình thường tôi chưa từng ăn cơm trả tiền vậy.”
Liễu Nhiếp bây giờ vô cùng nữ tính, rất gợi cảm. Sau đó cô ta gọi nhân viên phục vụ tới: "Dẫn khách đến phòng tiệc.”
"Vâng, Liễu tổng." Nhân viên phục vụ gật đầu đáp. Họ rất bội phục Liễu tổng, trong mắt bọn họ thì Liễu tổng chính là nữ cường nhân. Hơn nữa lại xinh đẹp, không biết người đàn ông nào sẽ có phúc khí cưới được một người như Liễu tổng.
Bọn họ bình thường cũng chỉ nghĩ đến mà thôi, cũng không dám có bất kỳ suy nghĩ quá mức nào.
...
Bên ngoài.
Các ông chủ cửa hàng đang thảo luận.
"Lão Lương, chúng ta đưa bao nhiêu tiền là thích hợp?"
"Tôi không biết, tôi chuẩn bị đưa hai ngàn, các ông thì sao?"
"Tôi cũng vậy."
"Mọi người có ý kiến gì không?"
"Không có, khẳng định không có ý kiến. Bình thường ông chủ nhỏ mời chúng ta ăn uống, lại còn giúp chúng ta công việc lớn như vậy. Sắp qua năm mới, khẳng định phải cảm ơn ông chủ nhỏ thật tốt."
"Được rồi, tất cả mọi người đưa hai ngàn, cũng đúng lúc Cẩu gia sinh chó con, chúng ta đưa cho ông chủ nhỏ."
Các ông chủ cửa hàng đã có ý định này từ lâu rồi.
Đó là để đưa lì xì cho ông chủ nhỏ vào ngày đầu năm mới.
Tuy rằng hai ngàn đồng không nhiều lắm nhưng cũng là tâm ý của họ.
Đương nhiên nếu so sánh với tình nghĩa của ông chủ nhỏ thì hai ngàn đồng này làm sao đủ. Nhưng đây là tấm lòng của họ.
Phòng tiệc.
Lâm Phàm: "Sao người còn chưa tới?”
Triệu Chung Dương: "Chắc là đang trên đường, đợi lát nữa sẽ đến.”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
"Ông chủ nhỏ, chúng tôi tới đây." Các ông chủ cửa hàng bước vào.
Lâm Phàm cười: "Sao các ông lại chậm thế, chỉ chờ các ông thôi đấy.”
"Ha hả." Ông Lương tiến lên, từ trong túi lấy ra phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn: "Ông chủ nhỏ, chúc mừng năm mới trước.”
Lâm Phàm nhìn thấy phong bao lì xì thì nhất thời chặn lại: "Chờ đã, các ông có ý gì vậy?”
"Ôi dào, làm gì có ý gì. Sắp năm mới mà, hơn nữa Cẩu gia lại có chó con nên chúng tôi chúc mừng thôi mà." Ông Lương muốn nhét bao lì xì vào tay Lâm Phàm nhưng sao Lâm Phàm có thể nhận được.