Chương 1324: Tiệc tất niên
"Tôi nói này, các ông làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả. Độ dày này có lẽ còn không ít, chắc phải hai ngàn đúng không. Nếu các ông thật sự đưa lì xì cho tôi thì chúng ta sẽ không ăn bữa cơm này nữa, mỗi người tự về nhà ăn tết đi?" Sao Lâm Phàm không hiểu ý tứ của họ. Nhưng hắn có thể nhận chỗ tiền này được sao.
Điều đó chắc chắn là không thể.
Ở chung hơn nửa năm, tình cảm này đã sớm rất sâu đậm, làm sao còn khách khí như thế.
Ông Trần tiến lên: "Ông chủ nhỏ, cậu cứ nhận đi. Chúng tôi đã sớm thương lượng xong rồi. Cậu xem, con trai tôi là do cậu cứu, cửa hàng chúng tôi làm ăn tốt là cũng là bởi vì cậu, nếu cậu không nhận thì trong lòng chúng tôi khó chịu.”
"Đúng, lão Trần nói phải."
Nghe mọi người khuyên bảo, Lâm Phàm xua tay: "Nếu tôi nhận tiền của các ông thì trong lòng tôi mới khó chịu đây này. Bây giờ như vậy, tôi nhận tiền, sau đó chúng ta mỗi người về nhà. Còn nếu không thì các ông cất tiền đi, chúng ta ăn một bữa cơm tất niên thật ngon, sang năm lại tụ tập thì tùy các ông chọn.”
"Cái này...." Mọi người khó xử: "Ông chủ nhỏ, cậu thế này.... ”
Bọn họ đều cam tâm tình nguyện. Nửa năm nay, bọn họ được hưởng lợi rất nhiều. Phố Vân Lý có thể tiếp tục phát triển không thể không liên quan đến Lâm đại sư. Đây là họ muốn biểu hiện một chút tâm ý mà thôi.
Lâm Phàm: "Các ông cất tiền đi, không cần khách khí như vậy. Chúng ta có thể quen biết đó chính là duyên phận. Có tình cảm thì phải quý trọng thật tốt đúng không? Phố Vân Lý bây giờ phồn vinh như vậy cũng không phải chỉ dựa vào một mình tôi, mà là dựa vào tất cả mọi người.”
Triệu Chung Dương nói: "Anh Lâm nói rất đúng, mọi người đều cất tiền đi, chúng tôi còn đang đói bụng đấy.”
Mọi người thấy cảnh này cũng đành bất đắc dĩ.
"Vậy được rồi, vậy thì không đưa nữa."
Lâm Phàm cười nói: "Vậy là đúng rồi, chúng ta đều là hàng xóm, có khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau. Nếu có giao dịch về tiền bạc thì mùi vị sẽ thay đổi. Nếu các ông còn muốn phát lì xì cho tôi, vậy tôi phải chuyển ra khỏi phố Vân Lý mất.”
"Đừng mà, mọi người nhanh cất tiền đi."
"Ông chủ nhỏ, cậu không thể đi được. Cậu đi đâu, chúng tôi sẽ đến đó."
"Đúng, đúng."
......
"Vậy mới đúng chứ." Lâm Phàm cười nói, sau đó bảo nhân viên phục vụ bắt đầu gọi thức ăn: "Nào, tôi mời trước, chúc mọi người ăn nên làm ra, muốn gì được nấy.”
"Cạn ly."
Các ông chủ cửa hàng nâng ly, chạm nhau rồi uống cạn.
Đương nhiên đây chỉ là đồ uống. Dù sao lát nữa trở về họ còn phải lái xe.
Nhưng nếu không lái xe thì đương nhiên phải uống rượu trắng.
......
Cơm no, mọi người bắt đầu khoe khoang.
Lâm Phàm buồn tiểu nên chuẩn bị đi vệ sinh.
Lúc này, ở góc đường, hắn nhìn thấy Liễu Nhiếp đang hút thuốc ở đó.
Lâm Phàm: "Liễu tổng còn hút thuốc sao? Hút thuốc lá sẽ làm hôi miệng đó.”
Liễu Nhiếp liếc mắt nhìn Lâm Phàm: "Tôi hút đây là thuốc lá điện tử, có biết chưa?”
"Dù sao cũng đều là thuốc lá, giống nhau cả." Lâm Phàm nói.
Liễu Nhiếp lộ ra vẻ mặt lười biếng muốn cãi lại. Sau đó nghĩ đến chuyện gì, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch: "Anh chờ một chút.”
“Hả, Liễu tổng có chuyện gì?” Lâm Phàm hỏi.
"Tôi muốn nhờ anh một chuyện. Trong nhà cho tôi giới thiệu một đối tượng cho tôi, tôi muốn anh...."
Liễu Nhiếp còn chưa nói hết, Lâm Phàm đã nhìn Liễu Nhiếp một cách kỳ lạ nói: "Không phải cô thích tôi đó chứ?”
Liễu Nhiếp sửng sốt: "Anh có ý gì?”
"Còn có thể có ý gì. Có phải cô muốn tôi giả mạo bạn trai của cô, sau đó về nhà cùng cô một chuyến. Cô mượn chuyện này chậm rãi phát sinh chút quan hệ gì đó với tôi rồi bắt luôn tôi có phải không? Tôi nói cho cô biết, điều này là không thể, tôi không ngu ngốc như vậy đâu." Lâm Phàm biết rõ còn cố ý nói. Hắn liếc mắt đã nhìn thấu chút tâm tư nhỏ bé này của Liễu Nhiếp.
Bàn tay hút thuốc của cô ta hơi dừng lại, biểu cảm trên mặt có chút choáng. Sau đó trên khuôn mặt lãnh đạm hơi có chút hồng nhuận.
"Cút, cút, coi như tôi chưa từng gặp anh."
Lâm Phàm lắc đầu, trực tiếp rời đi: "Hút ít thuốc thôi, cô nhìn kìa, răng cô đã vàng hết rồi đó.”
"Vàng cái con khỉ." Ngực Liễu Nhiếp phập phồng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Sau đó cô ta nhìn vào tấm gương trang trí phía trước, hàm răng trắng như tuyết, vàng chỗ nào chứ?
......
Liễu Nhiếp không muốn nói chuyện với Lâm Phàm nữa, từ sau lần gặp mặt đầu tiên, cô ta đã rơi vào vạn kiếp bất phục, nhưng cô ta vẫn nói.
“Rốt cuộc anh vẫn không giúp.”
“Tới lúc đó rồi nói sau.” Lâm Phàm đi thẳng vào nhà vệ sinh nam để xả nỗi buồn.
Lại là cái cớ rách này.
Liễu Nhiếp căm thù câu nói “tới lúc đó rồi nói sau” này tận xương tủy, chủ yếu là vì không nắm chắc.
…
Trong WC.
Lâm Phàm cười ha hả, muốn lợi dụng bản đại sư làm vũ khí để sai khiến à, đúng thật là nằm mơ.
Bản đại sư là người tùy tiện vậy sao, nghĩ cũng đừng nghĩ được chưa.
Bữa cơm chấm dứt, trả tiền chạy lấy người. Thượng Hải vào lúc cận Tết bắt đầu trở nên lạnh lẽo buồn tẻ, đợi tới một hai ngày cuối cùng, trên đường gần như còn không thấy được xe.
Có thể nói là vô cùng quạnh quẽ.
Công nhân đều đã về nhà cả, cửa hàng to to nhỏ nhỏ cũng đã đóng cửa gần hết, người địa phương có người đi thăm người thân, có người ở nhà không ra ngoài.