Chương 1325: Tri ân khách hàng
Hôm sau!
“Ông chủ, để xem vận may hôm nay của tôi thế nào nhé, nếu còn không mua được nữa thì chỉ có thể chờ sang năm lại tới thôi.”
“Ha ha, tuy xếp hàng mấy tháng mới mua được một lần, nhưng mà cảm giác này không tệ, tôi nhận ra được không ít người quen đó.”
“Đừng có nói xui, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi không tin là không rút trúng tôi đâu.”
Xếp hàng rút số mua bánh kếp không phải chuyện gì mới, chỉ cần là người sống ở Thượng Hải đều biết ở phố Vân Lý có một cửa hàng kỳ quái như thế này.
Bất kể thời gian thế nào, chỉ cần là buổi sáng thì cơ bản người đông tới phát sợ, nhìn phát là hù chết người.
Một số người chưa được ăn bánh kếp thấy tình hình như vậy đều cho rằng đầu óc những người này có vấn đề, chẳng phải chỉ là bánh kếp thôi sao, có cần phải tới mức đó không?
Nhưng chỉ cần nếm qua một lần sẽ tuyệt đối không quên được mỹ vị tuyệt vời này, quả thật chính là tra tấn người.
Nhìn dân chúng đang xếp hàng, Lâm Phàm vung tay lên, nói: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ phố Vân Lý nửa năm qua. Lâm Phàm tôi cũng không phải là người không biết báo đáp, cho nên hôm nay tôi quyết định sẽ cung cấp bánh kếp không giới hạn. Nhất định sẽ đảm bảo cho mỗi một vị đều có thể ăn được bánh kếp thơm ngào ngạt này. Có điều chỉ mỗi lần này thôi, ngày mai tôi phải dọn quán, chờ qua năm mới sẽ mở lại.”
Nhóm dân chúng đang xếp hàng sửng sốt, sau đó đồng loạt hoan hô.
“Vãi! Con mẹ nó tôi không có nghe nhầm đó chứ.”
“Tôi sắp cảm động phát khóc rồi, ông chủ nhỏ đừng nói gì cả, chỉ cần sau này cậu còn bán bánh kếp thì tôi sẽ xếp hàng cả đời.”
“Ông chủ nhỏ đúng là buôn bán có tâm, cảm động quá.”
Lâm Phàm cười, nói: “Haizz, tuy là sẽ mệt chết, nhưng để mọi người vui vẻ về nhà ăn Tết thì tôi có vất vả chút cũng không sao.”
Hắn nói ra lời này xong cũng bị bản thân làm cảm động.
Đây là gánh nặng lớn như nào chứ, còn ai cố gắng hơn mình được?
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Haizz, quả nhiên lâu nay ngày nào cũng hạn chế lượng hàng bán ra nên thỉnh thoảng mở kho lúa như thế khiến bọn họ cảm động rớt nước mắt luôn, thế này thì…”
Dân chúng nhốn nháo, có người lập tức gọi điện cho bạn bè.
“Hôm nay ông chủ nhỏ bán bánh kếp không giới hạn, mau tới đây đi.”
“Vãi, tôi đang đi mua đồ tết ở khu mua sắm rồi.”
“Còn mua cái rắm á, hôm nay là không tới thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu, chiều nay họp tất niên xong rồi đi mua cũng được.”
“Được, được, tôi qua liền đây.”
Lâm Phàm phát hiện người xếp hàng càng lúc càng nhiều, xem ra hôm nay chắc chắn phải bận tới giữa trưa.
“Thần Côn, đi mua nguyên liệu giúp tôi đi.” Với số nguyên liệu hiện giờ thì không làm được bao nhiêu phần.
Điền Thần Côn vừa định đi ra ngoài, đám dân chúng bên dưới không muốn ông chủ nhỏ phiền lòng vì chuyện này, lập tức gọi điện thoại cho ông lão cung cấp nguyên liệu để ông ta giao nguyên liệu tới.
Từng phần bánh kếp ra lò.
Dân chúng đứng tại chỗ nhấm nháp bánh kếp, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Đối với bọn họ mà nói, bất kể đã nếm qua bao nhiêu lần thì bánh kếp vẫn sẽ luôn ngon như vậy.
Một thanh niên vì tiền thưởng cuối năm không được như mong muốn nên tâm trạng có chút bực bội, giờ phút này đang cắn một ngụm bánh kếp.
Đột nhiên, vẻ mặt bực bội đó nháy mắt biến mất sạch sẽ.
“A!”
m thanh quanh quẩn bộc phát ra từ miệng và nét mặt khoa trương đó nếu để người khác nhìn thấy thì có thể đi làm minh tinh luôn cũng được.
Nhưng dân chúng xung quanh cũng không lộ ra vẻ hiếu kỳ hay khinh thường gì.
Bởi vì bọn họ biết bánh kếp của ông chủ nhỏ thực sự có ma lực này, có thể khiến người ta không tự chủ được mà bày ra vẻ mặt này.
Đối với cậu thanh niên mà nói thì toàn bộ bất mãn đã bay theo gió, trong mắt cậu ta lóe lên sự chờ mong đối với năm sau. Sang năm cậu ta nhất định sẽ cố gắng làm việc, đạt được thành tích tốt, đạt được phần thưởng cuối năm vừa ý.
Một số chủ cửa hàng xung quanh phố Vân Lý đã rời đi, có người hôm nay cũng chuẩn bị đóng cửa.
Bọn họ đứng ở cửa, nhìn những vẻ mặt khoa trương trước mặt, sớm đã thành thói quen.
“Mấy người nói xem bánh kếp của ông chủ nhỏ này rốt cuộc là làm như thế nào mới có thể có ma lực như vậy được chứ.”
“Cái đó ai mà biết, không nói nữa, tôi đi xếp hàng đây.”
“Trước khi về nhà ăn Tết mà có thể ăn bánh kếp của ông chủ nhỏ thêm lần nữa, tôi cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.”
…
Bận rộn tới giữa trưa, toàn bộ dân chúng đều rời khỏi, còn Lâm Phàm mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa mà ngồi phịch xuống ghế một cách đầy mệt mỏi.
Con mẹ nó, thật sự quá sức mệt mà. Hắn bắt đầu hối hận tại sao bản thân phải giả vờ ngầu lòi làm gì, đây chẳng phải là tự mình rước phiền vào người sao.
Nhìn ngăn kéo đầy tiền, Lâm Phàm thu xếp lại một chút.
Hơn mười ngàn tệ.
“Mọi người chờ tôi, tôi đi ra ngoài một chút.” Lâm Phàm nói.