Chương 1326: Phát lương
Thần Côn sửng sốt, hỏi: “Cậu đi đâu?”
Lâm Phàm, nói: “Lấy tiền phát lương cho các người, nếu ông không muốn thì tôi không đi nữa.”
“Đừng, đừng, ông chủ đi đường cẩn thận.” Điền Thần Côn vừa nghe tới sắp phát lương thì tâm trạng lập tức tốt lên hẳn.
Lâm Phàm cười cười, không nói thêm gì.
Hắn đi thẳng tới ngân hàng rút hai trăm ngàn tệ.
Chuẩn bị cho bọn họ mỗi người 60 ngàn.
Tuy cha con Ngô U Lan đều làm không công cho hắn, nhưng hắn cũng không thể không trả công cho người ta thật.
Mặc dù số tiền này đối với đại gia ngầm như Ngô Thiên Hà mà nói không tính là gì, nhưng đây là tiền lương, vẫn là chuyện nên làm.
Nghĩ tới Thu Đao Chặt Cá làm quan hệ công chúng đang ngày ngày lười biếng kia, hắn mà không liên hệ anh ta thì anh ta cũng không biết liên hệ với hắn luôn.
Hắn cảm giác sang năm phải cảnh cáo lại nhân viên như vậy mới được.
Cuối cùng hắn khấu trừ một chút, gửi cho Thu Đao Chặt Cá ba bao, một bao lì xì 10 ngàn.
Không bao lâu sau.
Có tin nhắn đến.
Một tấm ảnh nhặt xà phòng.
Một tấm ảnh quỳ liếm.
“Ông chủ vạn tuế, tôi sẽ vì ông chủ tình nguyện kính dâng tất cả.”
Nhìn những dòng chữ này có thể nhận ra Thu Đao Chặt Cá đang hưng phấn tới cỡ nào. Anh ta không ngờ ông chủ không có quên anh ta, còn gửi cho anh ta một khoản tiền lương hậu hĩnh.
Đây là số tiền lương mà cả đời này anh ta cũng không dám nghĩ tới.
“Sang năm làm việc đàng hoàng cho tôi.” Lâm Phàm trả lời.
“Vâng, ông chủ yên tâm, sang năm tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức, sẽ vì ông chủ mà mở rộng chính nghĩa trên mạng, quyết không lui về phía sau.”
…
Hôm sau!
Lâm Phàm thu dọn một chút, chuẩn bị tới sân bay đón cha mẹ.
Máy bay của bọn họ hạ cánh vào mười giờ sáng.
Hắn nhìn thời gian, thấy cũng sắp tới giờ nên lái xe đi.
Bên ngoài sân bay.
Lâm Phàm đợi một lát thì thấy hai bóng người đi ra từ sân bay, hắn lập tức đi qua đón: “Cha, mẹ.”
Hai ông bà thấy con trai, nụ cười trên mặt rất sáng lạn.
“Thằng nhóc này, con nói địa chỉ cho chúng ta biết là được rồi.” Ông Lâm cười nói.
“Vậy sao được ạ, nếu để người ta biết sẽ mắng chửi con chết mất.” Lâm Phàm cười, tay không ngừng kéo va li của cha mẹ đi về phía xe.
“Cha cũng nhiều năm rồi không tới Thượng Hải, chỉ tới có một lần lúc đi công việc với mẹ con thôi.” Ông Lâm cảm thán.
“Cha, để lát con dẫn cha mẹ đi tham quan một chút, mấy năm nay Thượng Hải thay đổi nhiều lắm, còn tốt hơn cả Hà Nam nữa.”
Ông Lâm nhìn chiếc xe của con trai, nghi hoặc hỏi: “Con trai, xe này đắt tiền lắm đúng không?”
“Cũng tạm ạ, là do tên Minh Dương đó tặng đấy ạ.” Lâm Phàm cười nói, sau đó thấy cha lấy điện thoại ra chụp ảnh thì nở nụ cười, nói “Cha, cha làm gì vậy?”
Bà Lâm trừng mắt liếc chồng mình một cái, nói: “Còn làm gì nữa, chắc là cha con muốn gửi cho đám bạn của ông ấy xem, muốn khoe khoang chứ gì.”
Lâm Phàm trái lại không nói gì: “Mẹ, cha vui là được rồi mà.”
Ông Lâm phản bác: “Tôi chụp hình xe của con trai thì có làm sao, nó là do tôi nuôi lớn, bây giờ có năng lực rồi còn không cho tôi được khoe hay sao.”
“Được, được, ông khoe đi. Tiểu Phàm, con phải nói cha con đi, bây giờ cứ thích khoe khoang, người ta tới vay tiền ông ấy không nói hai lời là đã đem tiền cho mượn. Còn nói gì mà không cho mượn sẽ khiến người ta cho rằng ông ấy có con trai giỏi giang phát đạt nên khinh người.”
“Con nói xem, nhà chúng ta làm gì có nhiều tiền để cho mượn như vậy, cũng không biết khi nào họ mới trả.” Bà Lâm oán giận.
“Ai da, bà nói mấy thứ này trước mặt con trai làm gì, người ta đã mở miệng với chúng ta. Hơn nữa còn khó khăn thật, sao chúng ta có thể không giúp được chứ.” Ông Lâm nói.
Lâm Phàm cười, nói: “Mẹ, cứ nghe theo cha đi ạ. Tiền tài là vật ngoài thân, mẹ đừng để những chuyện này làm phiền lòng.”
Hắn rất hiểu cha mình, ông ấy không giữ được tiền, cả đời không phát tài được. Ông ấy ít khi nào từ chối bạn bè tới vay tiền, hơn nữa lúc đi đòi tiền vẻ mặt cũng ngượng ngùng, người ta mà kể khổ hai câu thì ông ấy sẽ về tay không.
Chỉ riêng chuyện này thì mới trước đây không lâu trong nhà hắn cũng đã cãi nhau một trận.
“Con với cha con cùng một giuộc cả, con kêu ông ấy ra ngoài vay tiền, vay được hai vạn thì mẹ phục ngay.”
Ông Lâm: “Ai nói tôi mượn không được, bà nói vậy là coi thường tôi đó, bạn bè tôi đối xử với tôi cũng không tệ đâu.”
Lâm Phàm thấy cha mẹ lại cãi nhau, đành nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Được rồi! Được rồi! Cha mẹ, con dẫn hai người tới tiệm của con xem nhé.” Lâm Phàm cũng không muốn hai người cãi nhau thật nên nhanh chóng gọi hai người bọn họ lên xe.
Trên xe.
Ông Lâm nhìn wechat.
“Ai da lão Lâm, Tiểu Phàm ghê gớm quá nhỉ. Tôi hỏi con gái tôi, nó nói xe đó là Hummer, mấy triệu lận đó.”
Ông Lâm: “Đắt vậy à, haizz, có điều đúng là ngồi thoải mái thật. Lần sau để tôi gọi mọi người tới chung.”
“Lão Lâm, bây giờ con trai tôi ngày nào cũng ở nhà chơi bời lêu lổng, bằng không ông hỏi Tiểu Phàm giúp tôi có cách nào được không.”
Ông Lâm: “Được, không thành vấn đề, đợi lát nữa tôi hỏi cho. Có điều nếu thành công thì ông phải mời tôi uống rượu đấy.”
“Cái này không phải chỉ cần một câu nói là xong hay sao.”
“A, lão Lâm đi ăn Tết ở đâu đó?”
“Tới Thượng Hải, ăn Tết ở chỗ con trai.”
“Lão Lâm hưởng phúc rồi.”
…