Chương 1327: Đưa cha mẹ đến xem cửa hàng
Lâm Phàm nhìn qua kính chiếu hậu, thấy cha vẫn luôn chơi điện thoại thì tò mò hỏi: “Cha, cha nói chuyện với ai vậy ạ?”
“Với đám cô dì chú bác của con đó.”
Bà Lâm: “Lúc nào cũng tán gẫu, chẳng làm chuyện gì nghiêm túc cả.”
Ông Lâm: “Con trai, cha hỏi con một việc, con có thể giúp tìm việc cho con trai nhà chú Vương được không?”
Bà Lâm vừa nghe đã không đồng ý, nói: “Giới thiệu cái gì, con trai nhà lão Vương chơi bời lêu lổng, lần trước còn ăn cắp ở chỗ làm nên bị người ta bắt rồi đuổi việc kia kìa. Giờ ông còn muốn con trai giới thiệu việc làm cho nó, cũng không sợ con mình bị hại à.”
Ông Lâm cũng không phải đồ ngốc, vừa nghe vợ nói vậy cũng cảm thấy không ổn.
“Đúng, thằng nhóc đó có chút không thành thật.”
Lâm Phàm nghe vậy cũng bất đắc dĩ, “Cha, giới thiệu việc làm cũng được, có điều cũng phải đáng tin chút chứ đúng không ạ. Nếu người đó làm nhiều chuyện xấu như vậy, cho dù con có mở miệng kiếm được việc cho họ, nhưng chẳng phải sẽ mang rắc rối tới cho người ta sao.”
Ông Lâm, đáp: “Đúng vậy, là cha suy nghĩ không chu toàn, để cha từ chối ông ta, kêu là không có cách vậy.”
Lâm Phàm cười, không nói thêm gì nữa: “Đúng rồi, cả nhà chú Lý đều ăn Tết ở Hà Nam ạ?”
Bà Lâm: “Ừ, năm nay chú Lý con ăn Tết ở Trung Châu, mùng hai cha mẹ sẽ về Hà Nam chúc tết chú Lý con. Lúc trước con gặp chuyện không may, cha con bị dọa tới nỗi hoang mang lo sợ, nếu không phải có chú Lý con an ủi thì không biết là bị dọa thành thế nào đâu.”
Ông Lâm: “Nói như bà không bị dọa sợ ấy.”
Bà Lâm: “Tôi thấy ông ấy, cả đời này chỉ có anh ấy là bạn bè tin cậy được, ông còn khoe khoang trước mặt người ta, người ta không tuyệt giao với ông đã là tốt lắm rồi đó.”
“Bà thì biết cái gì, đây là cách tôi với lão Lý giao lưu bình thường với nhau. Huống hồ lão Lý sao có thể tuyệt giao với tôi chỉ vì chút chuyện nhỏ như vậy chứ đúng không.”
Bà Lâm lại nói với ông Lâm gì đó.
Cả đời chẳng thay đổi gì cả, trẻ ra sao già cứ y vậy.
“Tính này của ông không bị người ta lừa đã tốt lắm rồi, may mà con trai không giống ông, không thì thôi...”
Ông Lâm mất hứng, nói: “Lời này của bà không đúng rồi, lúc bà còn trẻ đồng ý quen tôi chẳng phải đã nói thích cái tính này của tôi hay sao.”
“Đó là do lúc trước da mặt ông dày. Ngày có tuyết mà hơn nửa đêm ông đứng trước cửa nhà tôi, tay cầm đóa hoa không biết nhặt ở đâu. Dọa cho cha mẹ tôi tưởng là ăn trộm, đánh ông thừa sống thiếu chết, ông quên rồi hả?”
Cười khúc khích!
Lâm Phàm nở nụ cười, nói: “Cha, lúc cha còn trẻ còn có như vậy nữa ạ.”
Mặt ông Lâm đỏ lên, nói: “Đừng có nghe mẹ con nói, cái gì cái gì đó, ở trước mặt con nói cái gì dễ nghe được không hả.”
Lâm Phàm nghe cha mẹ cãi nhau, không nói thêm gi. Có điều nghĩ lại chuyện khi đó, chỉ sợ cũng buồn cười lắm.
Tính cha hắn hắn còn không biết sao.
Tính tình không đứng đắn cứ thích chọc ghẹo, già rồi cũng vẫn như thế.
Có điều như vậy cũng tốt, gìn giữ bản năng khó khăn biết chừng nào.
Phố Vân Lý.
“Cha, mẹ, chúng ta tới rồi, xuống xe thôi.” Lâm Phàm dừng xe trước cửa tiệm.
Trong tiệm, Ngô U Lan nhìn thấy xe thì phút chốc trở nên hồi hộp, cử chỉ cũng vội vàng.
Cô lặng lẽ lấy gương ra, cẩn thận quan sát một chút. Tất cả đều tốt, không có vấn đề gì.
Ông bà Lâm đi ra từ trong xe.
Ngô U Lan lập tức tiến lên: “Chào chú, chào dì ạ.”
Bà Lâm vừa thấy Ngô U Lan thì hai mắt sáng ngời, giống như là phát hiện ra đại lục mới.
“Cô gái, con là?”
Ngô U Lan cười nói: “Dì, con là nhân viên của anh Lâm, con tên Ngô U Lan, dì cứ gọi con là U Lan ạ.”
Lần đầu tiên gặp cha mẹ của anh Lâm, trong lòng cô rất hồi hộp.
Dường như sợ cha mẹ anh Lâm không vừa mắt cô vậy.
"Tốt quá, tốt quá." Bà Lâm kéo tay Ngô U Lan, hình như rất thích, ánh mắt cẩn thận quan sát.
Vóc người đẹp.
Lại cao gầy.
Khuôn mặt cũng đẹp.
Đặc biệt là mông tròn, lại vểnh lên.
Mặc dù là làm việc dưới tay con trai mình nhưng nhà chúng ta cũng không thèm để ý những thứ này, chỉ cần đối xử tốt với con trai mình là được.
Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này cũng có chút bất đắc dĩ, đều trách mình vẫn độc thân, luôn khiến họ sốt ruột.
Chỉ là việc này không gấp được, phải từ từ.
"Mẹ, đây là cha của U Lan." Lâm Phàm giới thiệu.
Bà Lâm vừa thấy ông lão đứng ở cửa có vẻ mặt tươi cười thì hơi kinh ngạc. Nếu như không nói, bà còn đang suy nghĩ trong cửa hàng của con trai mình, sao lại có một ông lão thì ra là quan hệ cha con.
Nhưng nhìn tình huống này, chắc chắn là sinh muộn.
Ông Lâm lập tức đi trước: "Xin chào anh Ngô.”
Ngô Thiên Hà cười nói: "Xin chào, xin chào.”
Tuổi tác giữa cha Lâm và Ngô Thiên Hà cũng chênh lệch khoảng hai mươi tuổi, độ tuổi này có chút lớn nhưng biết đâu sau này có thể trở thành thông gia.
Bà Lâm thì ngồi nói chuyện phiếm với Ngô U Lan, đề tài nói đến đều là mấy chuyện thường ngày và một ít chuyện ngoài lề. Đương nhiên, cô gái nhỏ da mặt mỏng, bà cũng không hỏi những vấn đề khiến người ta khó có thể trả lời.