Chương 1328: Hoán Nguyệt cũng đến
Lúc này, Ngô U Lan hết sức muốn làm tốt chính mình, không muốn lưu lại bất kỳ ấn tượng không tốt nào ở trước mặt cha mẹ anh Lâm.
Bưng trà đưa nước, công việc gì cũng làm.
Điều này làm cho bà Lâm càng thêm yêu thích.
Tuy rằng bà thích con dâu có năng lực nhưng bà sẽ thích con dâu ở lại trong nhà mình hơn.
Tuy rằng lần đầu tiên gặp mặt nhưng bà nhìn ra, cô gái nhỏ này rất cần cù, cũng rất thích con trai mình.
Chẳng qua là con trai mình sao còn chưa chịu ra quyết định với người ta chứ?.
“Tiểu Phàm, thằng bé Minh Dương đâu?” Bà Lâm hỏi.
Họ cũng rất quan tâm đến những người bạn này của con trai mình.
Dù sao lần trước để lại tấm thẻ kia, sau khi bọn họ đi siêu thị thì phát hiện bên trong tấm thẻ này thật sự có quá nhiều tiền, khiến họ có chút ngượng ngùng.
"À, hiện tại có thể anh ta đang rất bận rộn, để con gọi điện thoại hỏi xem." Lâm Phàm gọi điện thoại cho Vương Minh Dương.
“Người anh em, làm sao vậy?”
"Không có gì, cha mẹ tôi tới rồi, hỏi đến anh nên tôi gọi điện thoại xem bây giờ anh đang bận cái gì?"
"Chú và dì đến à? Sao cậu không nói sớm, bây giờ đang ở đâu?”
"Ở trong cửa hàng của tôi."
"Tôi đến ngay, chờ đấy."
Không đợi Lâm Phàm nói gì, Vương Minh Dương đã cúp điện thoại.
Lâm Phàm cất điện thoại di động: "Đợi lát nữa sẽ tới.”
"Nếu thằng bé bận thì cũng không cần tới." Bà Lâm nói.
Lâm Phàm khoát tay nói: "Không sao đâu, cứ để anh ta tới.”
Không lâu sau đó.
Vương Minh Dương vội vàng đến, vừa vào cửa đã là rất nhiệt tình: "Chú, dì, mọi người đến Thượng Hải sao không thông báo cho cháu một tiếng?" Sau đó nhìn về phía Lâm Phàm: "Cậu cũng thật là, không nói với tôi sớm một chút.”
Lâm Phàm lắc đầu cười: "Anh là người bận rộn, sao có thể thông báo cho anh được chứ.”
"Dù bận rộn đến đâu cũng không quan trọng. Đúng rồi, chú dì, có lẽ mọi người vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ? Để cháu đặt bàn, chúng ta đến nhà hàng tốt nhất ở Thượng Hải ăn nha." Vương Minh Dương định bao trọn gói.
"Tùy tiện tìm một chỗ là được, không cần lãng phí như vậy."
Vương Minh Dương: "Như vậy làm sao được ạ.”
Sau đó mọi người nói chuyện phiếm một lúc rồi cùng nhau xuất phát.
Trên xe.
Bà Lâm: "Tiểu Vương à, chiếc xe này của Tiểu Phàm cũng là do cháu tặng à? Cháu đúng là quá quan tâm Tiểu Phàm nhà dì rồi.”
Vương Minh Dương xấu hổ: "Dì đừng nói như vậy, cháu không quan tâm cậu ấy đâu, toàn là cậu ấy quan tâm cháu, nếu không phải là cậu ấy..."
Lâm Phàm chuyển chủ đề ngay: "Nói cái gì quan tâm với không quan tâm, đều là anh em một nhà mà.”
"Đúng, đúng! Dì, hai người cứ coi cháu như nửa đứa con trai của hai người là được, sau này có việc cũng có thể gọi điện thoại cho cháu." Vương Minh Dương nói.
Trong mắt người không biết thì có vẻ như anh ta đang chiếu cố Lâm Phàm nhưng nói thật, anh ta có thể trở thành bạn tốt với Lâm Phàm thì đó là phúc phận của anh ta.
Có bao nhiêu chuyện mà không phải do người anh em này giúp mình giải quyết cơ chứ?
Mình bị người ta bắt nạt, hắn không nói hai lời, nhấc nắm đấm lên dạy đối phương cách làm người.
Hơn nữa anh ta thật sự không trợ giúp Lâm Phàm được bao nhiêu. Mỗi lần có chuyện gì lớn, người anh em này đều tự mình giải quyết, cũng không tìm anh ta hỗ trợ.
Mà chuyện tìm anh ta hỗ trợ toàn chỉ là một ít chuyện nhỏ, sao anh ta có thể không nhìn ra, đây là không muốn gây phiền toái cho anh ta cơ chứ.
Chẳng bao lâu, mấy người đã đến một khách sạn sang trọng.
Vương Minh Dương đã gọi điện thoại sắp xếp xong xuôi, điều này làm cho ông bà Lâm chưa từng tới nơi này ăn cơm được mở rộng tầm mắt. Nhất là ông Lâm, ông không buông điện thoại xuống được, chụp ảnh liên tục, sống cuộc sống thời thượng của người trẻ tuổi.
Lâm Phàm cũng không có gì để nói đối với chuyện này, chỉ cần bọn họ vui vẻ là được rồi.
"Anh nói xem, tết này định thế nào?" Lâm Phàm hỏi.
Vương Minh Dương: "Tôi chuẩn bị trở về quê nhà Tử Nhạc cùng cô ấy đến đó một chuyến, coi như ra mắt cha mẹ cô ấy.”
"Đã định ngày rồi à?"
"Không có, tạm thời còn chưa muốn kết hôn. Nhìn lại thì bây giờ cô ấy cũng đang ở đỉnh cao sự nghiệp, chờ qua một hai năm nữa." Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm gật đầu: "Nhớ kỹ lời của tôi là được, cô ấy là người có thể vượng phu.”
Vương Minh Dương vỗ vai Lâm Phàm: "Ha ha, lời nói của cậu tôi đều ghi nhớ trong lòng, còn có thể quên được chắc?"
"A, đúng rồi, Hoán Nguyệt cũng muốn đến."
"Hả?" Lâm Phàm sửng sốt: "Sao cô ấy lại muốn tới?”
"Còn không phải là tôi gửi lên vòng bạn bè à? Nhất định là cô ấy biết chú và dì đến nên muốn đến gặp gỡ một chút." Vương Minh Dương cười nhìn Lâm Phàm, trong ánh mắt kia biểu đạt vẻ quái dị.
Lâm Phàm cười khổ một tiếng.
Không lâu sau đó.
Ngô Hoán Nguyệt đến.
Vừa vào đã quay về phía ông bà Lâm chào.
"Chào chú, chào dì, cháu tên là Ngô Hoán Nguyệt."
Ông Lâm không nghĩ tới nhiều như vậy, cũng chào hỏi lại.
Ngược lại bà Lâm lại cảm thấy trong này có chút không thích hợp. Sau đó lại nhìn về phía con trai, phát hiện vẻ mặt con trai mình rất bất đắc dĩ, trong nháy mắt bà hiểu được.
Trong lòng bà có chút vui vẻ. Hai vợ chồng bọn họ vẫn luôn lo lắng chuyện của Tiểu Phàm. Nhưng không ngờ lập tức hấp dẫn đến tận hai người.
Từ bề ngoài thật không dễ phân ra cao thấp.
Thật khó khăn.