Chương 1329: Muốn lưu lại ấn tượng tốt với cha mẹ Lâm Phàm
Ngô U Lan và Ngô Hoán Nguyệt đều ngồi bên cạnh bà Lâm. Hai người nhiệt tình phục vụ, gắp thức ăn, rót đồ uống. Toàn bộ quá trình, họ cơ bản không động đũa mà chỉ gắp thức ăn cho bà Lâm.
Điều này khiến trên mặt bà Lâm tràn đầy tươi cười.
Luôn miệng nói, tốt, tốt, tốt!
Lâm Phàm nói chuyện thì thầm với Vương Minh Dương.
"Ôi, việc này phiền rồi."
Vương Minh Dương: "Phiền cái gì, tôi thấy cũng không tệ, cứ bắt lại hết không phải là được à?”
"Anh coi tôi là người giống anh à? Lại còn bắt hết."
Vương Minh Dương: "Cậu đừng vu hãm tôi chứ, tôi chỉ có mỗi một mình Tử Nhạc thôi. Nhưng chỉ cần che dấu tốt, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.”
Lâm Phàm trừng mắt nhìn Vương Minh Dương: "Tôi cảm thấy anh thật sự không đáng tin cậy. Anh biết không, với tình cảnh như vậy, về sau tôi sẽ trở thành Sở Khanh mất thôi.”
......
Một bữa ăn kết thúc.
Ngô U Lan và Ngô Hoán Nguyệt liếc nhau, trong ánh mắt lập lòe ý chiến ý như toé ra lửa.
Đây là lần đầu tiên các cô gặp cha mẹ anh Lâm nên đương nhiên muốn biểu hiện thật tốt.
Nhất là Ngô Hoán Nguyệt lại càng muốn lưu lại một ấn tượng tốt đẹp trong lòng cha mẹ anh Lâm hơn.
Vì lý do công việc nên cô ấy có rất ít thời gian rảnh.
Hiện giờ bà Lâm rất vui vẻ, chụp rất nhiều ảnh cùng hai người, càng nhìn hai cô gái lại càng thấy hài lòng. Chỉ là bà cũng rất đau đầu, không biết con trai mình rốt cuộc thích ai.
Viện phúc lợi trẻ em.
"Cha, đây là viện phúc lợi mà con tiếp nhận, bây giờ bên trong có tổng cộng 365 đứa nhỏ." Lâm Phàm giới thiệu.
"Viện trưởng Hoàng, đây là cha mẹ tôi."
Viện trưởng Hoàng đón năm mới cũng ở viện phúc lợi, còn Hàn Lục thì đã về quê ngày hôm qua.
Viện trưởng Hoàng tươi cười: "Chào mọi người, chào mọi người."
Ông Lâm nhìn những đứa trẻ lộ ra khuôn mặt tươi cười này cũng rất vui mừng, vỗ vai Lâm Phàm: "Con trai, cha rất tự hào về con."
Lâm Phàm cười cười: "Đây còn không phải là do cha dạy tốt à?"
Nịnh nọt một câu.
Gương mặt tươi cười của ông Lâm giống như nở hoa: "Đúng, đúng, là cha dạy tốt, từ nhỏ cha đã dạy con phải lương thiện với mọi người. Đây là việc tốt, nếu bận không tới được thì để cha và mẹ con tới hỗ trợ."
Sao hắn có thể để cho cha mẹ lại đây được, nếu như tới đây thì chẳng phải là muốn lật trời à.
"Không cần, nơi này đã đủ người rồi." Lâm Phàm nói.
Bà Lâm: "Ông đúng là tự dát vàng lên mặt mình nha, con trai là mình ông dạy sao, chẳng lẽ tôi dạy không tốt à?"
Ông Lâm: "Đúng, đúng, đều là bà dạy tốt, tôi ở bên cạnh trợ giúp."
"Cái này thì đúng rồi."
Bọn nhỏ nhìn thấy rất nhiều người đến đều rất vui vẻ, mỗi một đứa nhỏ đều vô cùng yêu thích Lâm Phàm.
Hơn nữa miệng nhóc mập mạp còn ngọt ngào.
Gọi ông nội, bà nội làm cho cha mẹ hắn sướng gần như bay lên.
Ban đầu họ có vài ý kiến khi con trai mình tiếp quản nhà phúc lợi trẻ em, họ nghĩ rằng như vậy sẽ quá bận rộn, quá căng thẳng.
Nhưng sau khi đến hiện trường thì phát hiện, những đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương nhưng cũng rất đáng yêu. Con trai mình có thể làm những chuyện tốt này, họ cũng rất tự hào.
Thăm quan viện phúc lợi xong, sau đó họ đi ngắm Đông Phương Minh Châu.
Những nơi đó đối với Lâm Phàm, gần như hắn nhìn đến muốn nôn ra rồi.
Nhưng cha mẹ hắn thì chưa từng thấy qua nên đương nhiên phải đi dạo một vòng.
Buổi tối.
Lâm Phàm lái xe đưa Hoán Nguyệt ra sân bay.
"Anh Lâm, chú và dì thật tốt." Ngô Hoán Nguyệt vui vẻ nói.
Lâm Phàm gật đầu: "Ừm, cha mẹ tôi đều rất tốt."
"Đúng rồi, cô về nhà mấy ngày?"
Ngô Hoán Nguyệt vừa nghĩ đến số ngày về nhà thì cả người vô lực tựa vào ghế ngồi: "Chẳng được mấy ngày, qua năm mới sẽ lập tức trở về."
"Nếu muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày, tôi nói một chút với Vương Minh Dương cho cô, những hoạt động có thể đẩy lùi thì đẩy lùi." Lâm Phàm nói.
Ngô Hoán Nguyệt lắc đầu: "Nếu đã đi trên con đường này thì em phải dũng cảm tiến về phía trước, mệt mỏi hơn nữa em cũng không sợ."
Lâm Phàm cười: "Ừ, không sai, tôi tin tưởng cô nhất định có thể trở thành ca sĩ lớn."
Ngô Hoán Nguyệt cười rất sáng lạn, sau đó lấy hết dũng khí: "Anh Lâm, em có thể hỏi anh một chuyện không?”
"Chuyện gì?"
"Yêu cầu của anh đối với nửa kia là gì?" Ngô Hoán Nguyệt lặng lẽ hỏi, hình như là không quá tự tin.
Trong lòng Lâm Phàm thầm nghĩ, hắn biết Hoán Nguyệt hỏi lời này là có ý gì, sau đó cười nói: "Yêu cầu à? Thật ra thì không có yêu cầu gì, cứ nhìn vừa mắt là được. Tuy nhiên bây giờ tôi vẫn chưa có ý đó. Chờ tôi trưởng thành hơn một chút thì mới suy nghĩ đến những chuyện này."
"Hả?" Ngô Hoán Nguyệt kinh ngạc nói: "Anh Lâm, em cảm thấy anh đã rất trưởng thành rồi."
Lâm Phàm cười, không dây dưa về vấn đề này nữa: "Lát nữa trở về, cô phải tự chú ý an toàn, xuống máy bay thì gọi điện thoại cho tôi."
Nghe được lời quan tâm này, trong lòng Ngô Hoán Nguyệt rất vui vẻ: "Vâng, em biết rồi."