Chương 1330: Chuyện này rất phiền não đó
Đưa Ngô Hoán Nguyệt đến sân bay, sau khi nhìn cô ấy vào sân bay, Lâm Phàm mới lái xe rời đi.
Ngô Hoán Nguyệt đứng ở nơi đó, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua, thật giống như đang nằm mơ vậy.
Cảm thấy thay đổi rất nhiều.
Không hiểu sao cô lại trở thành ca sĩ, hơn nữa còn gặp được người mình thích.
Nhưng cuộc cách mạng vẫn chưa thành công, điều này làm cho cô rất buồn rầu.
Ban đầu, cô cho rằng với điều kiện bản thân của mình, nếu như chủ động một chút thì chắc là sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ, cô thấy rằng mọi thứ không phải như những gì cô ấy nghĩ.
Áp lực rất lớn.
Sau đó cô cũng không nghĩ nhiều nữa, đội mũ lên, cúi đầu, đi vào trong sân bay.
......
Buổi tối.
Lâm Phàm để cho cha mẹ ở chỗ hắn, tuy rằng phòng không quá đẹp nhưng vẫn có phòng.
Khi tắm xong, lúc chuẩn bị đi nghỉ ngơi, mẹ hắn lại ngồi trên ghế sofa.
"Con trai, con lại đây một chút."
Lâm Phàm: "Mẹ, có chuyện gì vậy?”
Bà Lâm: "Mẹ hỏi con, Hoán Nguyệt và U Lan con thích ai?”
"Hả? Sao mẹ lại hỏi cái này.” Lâm Phàm lúng túng cười.
Bà Lâm: "Con là con trai mẹ, sao mẹ không thể hỏi. Hai cô bé đều không tệ, mẹ không muốn con làm tổn thương người khác."
Lâm Phàm bối rối: "Vấn đề này… Mẹ, con có thể không nói chuyện này được không?"
"Có chuyện gì vậy? Nói với mẹ một chút cũng không được à?” Bà Lâm nói.
"Không phải, chỉ là chính bản thân con cũng không biết. Mẹ hỏi con, con cũng không biết nên trả lời như thế nào." Lâm Phàm cũng không biết nói cái gì.
Về vấn đề này, bình thường hắn cũng từng nghĩ tới nhưng cảm thấy quá phức tạp, nghĩ lại là thấy đau đầu.
Lúc này, ông Lâm đi ra giải vây cho con trai: "Bà cứ hỏi thằng bé những chuyện này làm gì? Thằng bé có suy nghĩ của mình, cũng có thế giới của riêng mình, chúng ta cứ tới đây xem có được hay không là được. Tôi thấy hai cô bé này đều không tệ, đừng tạo áp lực quá lớn cho thằng bé."
Bà Lâm nhìn ông Lâm nói: "Trong lòng ông nghĩ gì tôi còn không biết chắc?”
Ông Lâm tỏ vẻ vô tội: "Chuyện này thì liên quan đến tôi? Tôi chỉ nói giúp con trai một chút mà thôi, đây không phải là do chúng ta muốn ôm cháu trai hay sao?"
Bà Lâm trừng mắt một cái: "Ôm, ôm, chỉ biết ôm! Nếu xảy ra chuyện, tôi thấy ông có ôm cái đầu quỷ thì có.”
Lâm Phàm xấu hổ. Ở nhà, mẹ hắn chính là lão đại, một khi gắt lên thì cha hắn không dám phun thêm bất kỳ câu nào nữa.
"Con trai ở đây, nể mặt tôi một chút." Ông Lâm nói nhỏ.
Lâm Phàm cũng không muốn tham dự những thứ này, trực tiếp khoát tay: "Cha, mẹ, con đi ngủ trước, hai người có chuyện gì thì tự mình nói, con đi ngủ đây."
Cũng không đợi mẹ hắn nói thêm gì, hắn trực tiếp đóng cửa lại, trùm đầu đi ngủ.
Trong một biệt thự.
Vương Minh Dương và Hứa Tử Nhạc vừa thân thiết xong, lúc này dựa vào giường hút một điếu thuốc.
Hứa Tử Nhạc nằm trong lòng Vương Minh Dương: "Nghĩ cái gì vậy?”
Vương Minh Dương: "Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ chuyện tình cảm của người anh em của anh nên giải quyết như thế nào."
"Anh Lâm làm sao vậy?"
"Không làm sao, chỉ là vấn đề rất lớn, người khác nhìn không ra nhưng anh có thể nhìn ra. Trong lòng hắn phiền, hơn nữa còn rất phiền, hắn rất khó để lựa chọn giữa Ngô Hoán Nguyệt và Ngô U Lan. Anh thấy, anh phải giúp cậu ấy thôi.”
Hứa Tử Nhạc lườm sâu một cái: "Đàn ông các anh không phải là ăn trong chén, nhìn trong nồi à?"
"Cái này nói không đúng rồi, chỉ có thể trách người anh em của anh quá ưu tú, lại gặp được mấy cô gái cũng không tệ."
Hứa Tử Nhạc: "Em thấy, hay là anh ở với anh Lâm thì tốt hơn á.”
Vương Minh Dương bất đắc dĩ: "Anh cũng nghĩ, nếu anh là nữ thì anh đã đến lâu rồi. Nhưng anh là nam, đành không có biện pháp."
"Vậy anh có thể có biện pháp gì? Chẳng nhẽ còn có thể để cho ba người bọn họ hòa bình ở cùng một chỗ? Nằm mơ đi.” Hứa Tử Nhạc nói.
"Không phải là anh đang phải nghĩ cách đây à? Huống hồ giấc mộng này có đôi khi lại may mắn thực hiện được thì sao? Cái này còn phải xem thao tác như thế nào. Thôi quên đi, chưa nghĩ vội, chờ qua năm mới rồi nói sau, he he." Vương Minh Dương nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Hứa Tử Nhạc, lại lộ ra vẻ không có ý tốt.
Hứa Tử Nhạc trợn mắt: "Cái anh này."
Ba mươi tết.
Viện phúc lợi trẻ em.
Ở trước TV, các bạn nhỏ vây xung quanh còn trước mặt bọn chúng thì được bày rất nhiều bánh kẹo, trên mặt đứa trẻ nào cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Quần áo mới đã được mua từ trước nhưng bọn nhỏ cũng không vội mặc mà để sáng mai mới mặc.
Bà Lâm nhìn những đứa trẻ này, trên mặt nở nụ cười: “Thật sự tôi chưa từng trải qua một năm như vậy, đúng là rất náo nhiệt."
Ngô U Lan bưng trà đến: "Chú, dì, hai người uống trà đi."
“Cô bé ngoan.” Bà Lâm mỉm cười, tiếp tục xem Tivi, sau đó lại nhìn về phía xa: “Cái thằng nhóc này đang làm gì vậy?”
Ngô U Lan: “Anh Lâm có rất nhiều bạn bè, có lẽ đang gọi điện thoại.”
Bùm!