Chương 1331: Điện thoại chúc Tết
Tiếng pháo hoa bên ngoài vang lên.
Viện phúc lợi trẻ em có một cái sân rất rộng, Điền Thần Côn dẫn bọn trẻ đi đốt pháo hoa, mỗi khi pháo hoa rực rỡ bay lên bầu trời đều có tiếng hô lên.
Lâm Phàm gọi điện thoại.
“Lâm lão sư, chúc mừng năm mới...”
“Giám đốc Lưu, chúc mừng năm mới...”
“Sang năm cậu có thể tiếp tục làm ban giám khảo của ‘Giọng ca nội lực’ mùa thứ hai hay không?”
“Ha ha, đến khi đó thì tính.”
“Được rồi, vậy không làm phiền Lâm lão sư nữa, sang năm gặp.”
Đối với tất cả mọi người ở đài truyền hình Thượng Hải mà nói, qua năm này đều tốt hơn nhiều so với những năm trước rất nhiều, chương trình ‘Giọng ca nội lực’ đã phá vỡ tỷ lệ người xem của các chương trình khác, nó đã khiến danh tiếng của bọn họ tăng lên rất cao.
Hơn nữa đối với các nhân viên công tác mà nói, thưởng cuối năm này cũng khiến bọn họ rất phấn khởi.
Tất cả đều là nhờ vào công lao của chương trình ‘Giọng ca nội lực’ và nhờ có Lâm đại sư hỗ trợ thì chương trình mới có thể đạt được tỉ lệ xem cao như vậy.
Điện thoại lại kêu lên.
“Lão sư, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
“Lão sư, ngày mai tôi dẫn theo già trẻ lớn nhỏ trong nhà đến chúc tết ngài, đúng dịp đi thăm bọn nhỏ luôn.”
“Được, vậy tôi chờ ông."
Học trò của mình cái gì cũng tốt nhưng lại quá cổ hủ, đối với mối quan hệ thầy trò có một loại cảm giác kính nể, giống cảm giác làm thầy một ngày, cả đời làm cha vậy.
Đối với người bên ngoài có lẽ sẽ có cảm giác rất kỳ lạ, dù sao tuổi của Triệu Minh Thanh cũng đủ lớn để làm ông nội của Lâm Phàm.
Thế nhưng ai cũng biết, Triệu Minh Thanh đã kiếm được rất nhiều tiền.
Liên tiếp, lại có rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến.
Trịnh Trọng Sơn, Ngô Vân Cương, Nguyệt Thu Cư Sĩ...
Chỉ cần là người quen với Lâm Phàm, cơ bản đều sẽ gọi điện đến.
Trong một hai tiếng đồng hồ này, điện thoại di động của Lâm Phàm gần như không ngừng reo lên, nhận cuộc gọi liên tục khiến pin điện thoại chỉ còn dưới 10%.
Lâm Phàm cũng đành chịu, quen biết quá nhiều người cũng không phải là chuyện gì tốt... Nhưng mà cảm giác cũng không tệ lắm, ngắn ngủi nửa năm đã quen biết nhiều người như vậy, ít nhất cũng cho thấy hắn cuộc sống của hắn cũng không quá thất bại.
Sau khi tiếp cuộc điện thoại cuối cùng, Lâm Phàm đặt điện thoại di động xuống rồi thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự rất mệt mỏi, hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, thật sự không muốn người ta sống mà.
Hơn nữa không nhận những cuộc điện thoại này cũng không được, người ta đều có ý tốt, bản thân làm sao có thể từ chối tình cảm của người ta?
Reng.
Còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu.
Lại một cuộc điện thoại khác gọi đến, màn hình điện thoại hiện lên là Ngô Hoán Nguyệt, hắn cũng chỉ có thể nghe điện thoại.
Ngô Hoán Nguyệt đang ở cùng cha mẹ, khi điện thoại được kết nối, cô ấy đi ra ngoài phòng khách.
Cha mẹ nhìn nhau, nhìn cô con gái đi đến phòng khách.
“Ông đi nghe xem Hoán Nguyệt nói chuyện điện thoại với ai.” Bà Ngô nhỏ giọng nói.
Ông Ngô lắc đầu: “Bà muốn thì tự mình đi đi, con gái gọi điện bà nghe trộm làm gì?”
“Sao ông lại không quan tâm con gái một chút chứ, trong nửa năm nay con gái mình cũng đã thay đổi rất nhiều, đã trở thành một ngôi sao..." Đương nhiên, bà Ngô không nói tiếp vế sau, chủ yếu là vì bà ấy sợ rằng con gái sẽ học thói xấu ở bên ngoài.
Ông Ngô im lặng một lúc, cảm thấy cũng có khả năng xảy ra, sau đó lặng lẽ trốn sang một bên nghe lén.
Ngô Hoán Nguyệt: “Anh Lâm, điện thoại của anh khó gọi quá đó.”
"Ha ha, cũng không có cách nào khác, người gọi điện cho tôi nhiều quá, hết người này đến người khác nên điện thoại không rãnh được, cô ở nhà thế nào?” Lâm Phàm hỏi.
“Rất tốt, lâu rồi không về. Anh Lâm, chúc mừng năm mới.”
Lâm Phàm: “Giống vậy, cũng chúc mừng năm mới."
...
Sau khi ông Ngô nghe xong lại lặng lẽ quay về, sau đó đi đến bên cạnh vợ: “Con gái đang gọi điện cho một người đàn ông, gọi là anh Lâm.”
Bà Ngô có hơi kinh ngạc, sau đó vui vẻ: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Ông Ngô sững sờ: “Chuyện này có gì tốt.”
“Ông đúng là ngốc, nếu gọi là ba nuôi thì mới có chuyện đó.” Bà Ngô trừng mắt nhìn chồng, sao đầu óc ông lại chậm hiểu như vậy.
Ông Ngô nghe xong lập tức hiểu ra: “Thì ra là thế, vậy yên tâm rồi.”
Không lâu sau, Ngô Hoán Nguyệt cúp điện thoại rồi quay lại phòng khách.
Bà Ngô thản nhiên hỏi: "Con nói chuyện điện thoại với ai vậy?"
Ngô Hoán Nguyệt cảm thấy sắc mặt của cha mẹ mình có hơi kỳ lạ, nhưng cô ấy vẫn bình tĩnh nói: "Con gọi điện cho một người bạn."
Bà Ngô nói: "A, nếu có thời gian thì đưa về đây xem mặt, mẹ và cha con cũng không có khó khăn gì đâu. Nhưng con phải chú ý, nhìn người cho kỹ một chút."
Ngô Hoán Nguyệt đỏ mặt: "Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu."
Cô không ngờ mẹ mình lại nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy bất lực, mặc dù cô rất muốn nhưng vấn đề này vẫn chưa có kết quả.