Chương 1332: Cha mẹ Lâm Phàm lần đầu gặp Triệu Minh Thanh
Ngày hôm sau!
Buổi sáng.
Bọn trẻ thức dậy, lấy quần áo mới rồi vui vẻ mặc vào.
“Mập mạp, cậu xem tôi mặc quần áo mới này có đẹp không.”
Một đứa bé chảy nước mũi vui vẻ đứng trước mặt mập mạp hỏi.
Mập mạp có hơi béo, quần hơi chật nhưng dùng sức kéo lên thì vẫn mặc tử tế được, sau khi mặc xong trên mặt cậu nhóc nở một nụ cười.
"Ừ, ừm, cũng được."
Đối với mỗi đứa trẻ, năm mới là khoảng thời gian vui vẻ nhất, bởi vì có quần áo mới để mặc lại có thể nhận được tiền lì xì.
Đám người Lâm Phàm cũng dậy sớm.
Nhưng trong tay hắn cầm một cái túi lớn.
Bọn nhỏ nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức vui vẻ chạy đến: “Chúc mừng năm mới chú Lâm.”
“Được, đến đây nhận tiền lì xì.” Lâm Phàm mỉm cười lấy bao lì xì trong túi ra, trong mỗi bao lì xì này đều có 100 tệ, tuy không nhiều lắm nhưng có thể khiến bọn nhỏ rất vui vẻ.
Điền Thần Côn cầm theo một bọc nhỏ, mặt mày tái mét, nước mắt đầy mặt, nhìn những bao lì xì được phát ra trong lòng ông ta cảm thấy rất đau khổ.
Ông ta không có tiền nhưng mỗi bao lì xì vẫn có 50 tệ, hơn ba trăm đứa bé, thoáng chút đã mất hơn mười ngàn, làm sao Điền Thần Côn có thể không đau lòng cho được.
Đương nhiên đau lòng thì đau lòng nhưng ông ta vẫn rất vui vẻ.
Mỗi khi nghe bọn nhỏ gọi ông nội chúc mừng năm mới, nụ cười trên mặt ông ta lại sáng lạn hơn bất cứ người nào khác.
Đây cũng là vì Điền Thần Côn không kết hôn nên không có con cái nối dõi, bây giờ có bọn nhỏ ở bên cạnh, điều này cũng khiến Điền Thần Côn cảm nhận được cảm giác mà ông ta chưa bao giờ có.
Khí thế phát bao lì xì cũng rất dứt khoát, không có chút do dự.
"Lão sư, tôi đến chúc tết ngài.” Lúc này, cả nhà Triệu Minh Thanh cũng đã đến.
Lâm Phàm nhìn thấy Triệu Minh Thanh, hắn lập tức vui vẻ: “Minh Thanh đã đến.”
Ông bà Lâm thấy như vậy, lập tức trợn tròn mắt.
Trên đầu liên tục hiện ra dấu chấm hỏi, đây là tình huống gì?
Ông già này gọi con trai mình là gì?
Lão sư?
Không phải là nghe nhầm đấy chứ.
Bà Lâm: “Tình huống gì thế này?”
Vẻ mặt ông Lâm cũng bối rối: “Không biết, nó chưa bao giờ nói với tôi những thứ này.”
“Ông nội Triệu...” Bọn nhỏ nhìn thấy Triệu Minh Thanh thì vui vẻ chạy đến, bình thường đều là ông nội Triệu đến viện phúc lợi kiểm tra sức khỏe, dạy trung y cho bọn chúng, đối với bọn nhỏ mà nói thì bọn chúng rất thích Triệu Minh Thanh.
Triệu Minh Thanh cười híp mắt, nhanh chóng bảo con trai lấy túi ra, hiển nhiên trước khi đến ông đã có chuẩn bị.
Mỗi đứa một bao lì xì.
Dám đến viện phúc lợi trẻ em đều là những người có tiền, có quyết đoán, không có mười ngàn thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi.
"Tiểu Phàm, tình huống này là gì?” Bà Lâm lo lắng hỏi, con trai mình không phải là lừa ông già này đó chứ? Lớn tuổi như vậy mà làm đồ đệ của con trai mình, cái này nếu nói ra chỉ sợ bị người ta mắng chết thôi.
Lâm Phàm biết rằng mẹ mình sẽ hỏi như vậy, sau đó hắn mỉm cười nói: “Mẹ, không sao đâu, Minh Thanh là viện trưởng của học viện trung y Thượng Hải có nghiên cứu y học rất cao. Mà con ở phương diện Trung y cũng có tay nghề cao, cho nên đã nhận ông ấy làm đồ đệ để thảo luận về trung y.”
Trước kia, trình độ trung y của Triệu Minh Thanh không thể nói là số một quốc gia, nhưng sau khoảng thời gian học tập thì về cơ bản danh hiệu số 1 này chắc chắn thuộc về ông ta. Đương nhiên đó là trong điều kiện không có tính đến Lâm Phàm.
“Con hiểu trung y từ khi nào?” Bà Lâm kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, cảm thấy người con trai này của mình quá thần bí, tại sao trước đó bà không nhận ra.
Nhưng có cha mẹ nào không hy vọng con cái mình giỏi giang, cho nên bây giờ họ rất hài lòng.
Con cái càng giỏi càng tốt, những chuyện khác sẽ không phải suy nghĩ nhiều nữa.
Triệu Minh Thanh nhìn thấy cha mẹ của lão sư mình, cũng nhiệt tình đi lên chào hỏi nhưng cách xưng hô lại làm cho cha mẹ Lâm Phàm có chút xấu hổ, nhưng đối với Triệu Minh Thành mà nói đây là điều nên làm.
Những người con của Triệu Minh Thanh thở dài, bọn họ đã quen và chấp nhận với việc cha mình bái một người trẻ tuổi là lão sư. Bọn họ cũng biết năng lực của Lâm Phàm, đây thật sự là một người có tài năng.
Chỉ là tuổi còn quá nhỏ, bọn họ không ở bên cạnh cha mình nên bình thường sẽ không có cảm giác gì. Thế nhưng lúc này dưới sự giám sát của cha mình, bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng đi lên chúc tết.
"Lâm đại sư, chúng tôi đến đây để chúc tết.” Lúc này, bên ngoài có một chiếc xe lái đến.
Hà Thừa Hàn đưa con trai đến.
Bây giờ ông ta rất hài lòng với con trai mình, cậu ta ở trong công ty của ông ấy bắt đầu từ cấp cơ sở, cũng bắt đầu trưởng thành và hiểu chuyện hơn. Tất cả những thứ này đều nhờ vào công sức của Lâm đại sư.
Nếu không có Lâm đại sư bày mưu tính kế cho thì ông ta chỉ sợ không nhìn thấy lúc con trai mình quay đầu.
“Hà tổng, chúc mừng năm mới.” Lâm Phàm vui vẻ.