Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1333 - Chương 1333 - Chú Lý Hàng Xóm

Chương 1333 - Chú Lý hàng xóm
Chương 1333 - Chú Lý hàng xóm

Chương 1333: Chú Lý hàng xóm

Ngay sao đó, những tổng giám đốc của mấy xí nghiệp kia đều đến, điều này làm cho viện phúc lợi càng thêm náo nhiệt. Hơn nữa mọi người đều tặng bao lì xì cho những đứa trẻ trong viện phúc lợi.

Về phần lì xì bao nhiêu thì không biết được, nhưng chỉ sợ mỗi người nhất định phải bỏ ra hơn 100 ngàn.

Điều này khiến cho Lâm Phàm không biết nói gì hơn.

Buổi tối.

Đối với chuyện ngày hôm nay, bà Lâm vẫn bị doạ sợ còn chưa kịp phản ứng lại. Bà ấy không ngờ con trai mình lại quen biết nhiều người như vậy.

“Tiểu Phàm, những người hôm nay đến là ai vậy?” Bà Lâm hỏi.

Nhìn họ đi xe và quần áo của những người này, vừa nhìn thì cũng biết họ không phải là người bình thường. Hơn nữa ra tay rất hào phóng, cũng rất thân thiết với con trai mình, giống như đã quen biết từ rất lâu rồi.

Ông Lâm ngồi bên cạnh gật đầu: “Đúng, đúng, tuy không biết họ là ai nhưng... Cha biết rõ những chiếc xe kia đó, cũng không rẻ đâu."

Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: “Bọn họ đều là bạn bè mà con quen, đều là người tốt. Năm nay, mọi người biết con không về với quê nên đến chúc tết. Hai người đừng suy nghĩ nhiều nữa, không có gì đâu.”

Những lời này chỉ để cho cha mẹ không hiểu tình hình an tâm hơn, nhưng nếu để người ngoài biết được nhất định sẽ rất sốc.

Ở trong đoàn người này, nếu bắt cóc bất kỳ người nào cũng sẽ trở nên giàu có.

Hơn nữa còn là một gia tài lớn.

“Con đừng kết bạn với người xấu.” Bà Lâm lo lắng nói.

Lâm Phàm mỉm cười: “Hai người cứ yên tâm đi, hai người còn không tin con trai mình phải không? Những người này không phải là người xấu, đều là bạn bè. Hơn nữa viện phúc lợi có thể thuận lợi như vậy cũng là nhờ sự hỗ trợ của bọn họ cả đó.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Nhận được cam đoan của hắn, hai người già tạm thời yên tâm.

Bọn họ thật sự sợ con mình gặp phải người xấu, hoặc là học những điều xấu từ những người xấu.

Ngày mùng hai tết.

Sáng sớm đám người Lâm Phàm đã rời giường, hắn chuẩn bị lái xe đưa cha mẹ về Trung Châu.

Về phần đám người Ngô U Lan, bọn họ sẽ ở lại viện phúc lợi để giúp viện trưởng Hoàng chăm sóc những đứa trẻ này.

Theo quan điểm của Lâm Phàm, sau tết thì sang năm sẽ thay đổi tốt hơn.

Mình cũng phải thêm chút sức, phải cố gắng mới được.

Mãi đến buổi chiều.

Cuối cùng cũng đến Trung Châu.

Đi vào khu chung cư, trong không khí tràn ngập hương vị tết.

“Đi, chúng ta đến nhà chú Lý để chúc mừng năm mới đi.” Về đến nhà, tâm trạng ông Lâm rất tốt, giống như ông ấy rất vui khi gặp lại ông Lý vậy.

Trong lòng ông ấy có rất nhiều điều muốn nói, ở Thượng Hải xảy ra không ít chuyện, ông ấy phải khoe với người bạn này một chút mới được.

Bà Lâm cười mắng: “Cái ông già này, vừa về đến nhà đã không thể chờ được muốn đi đến nhà lão Lý rồi. Tôi nói cho ông biết, ông đừng có mà khoe khoang cái gì đấy. Ông và lão Lý thì không có việc gì, nhưng hình như con trai và con dâu ông ấy đều ở đó, đừng để người ta có ý kiến gì.”

Ông Lâm: “Biết rồi, không cần bà phải nói trong lòng tôi cũng biết rồi.”

Trên tầng, ấn chuông một cái.

“Lão Lý, mở cửa.” Ông Lâm đứng bên ngoài hét lên, trong phòng nhanh chóng có giọng nói đáp lại: “Đến đây, đến đây.”

Cửa mở ra.

Vẻ mặt Lâm Phàm vui vẻ: “Chú Lý, chúc mừng năm mới.”

“Ồ, Tiểu Phàm đã về rồi, mau vào đi.” Chú Lý nhanh chóng mở cửa ra, sau đó nói với vợ đang ở trong phòng bếp: “Mấy người Tiểu Phàm đến rồi, mau pha trà đi.”

Một giọng nói vui vẻ vang lên từ trong bếp truyền ra: “Mấy người Tiểu Phàm đã đến rồi à.”

“Lão Lý, tôi đã nói với ông, lần này tôi đến Thượng Hải...” Ông Lâm vừa tháo giày vừa nhịn không được mà chia sẻ kiến thức mình có được, nhưng lời này còn chưa nói xong đã bị bà Lâm chen ngang.

"Ông nói nhiều vậy, câm miệng cho tôi.”

Ông Lâm xấu hổ mỉm cười, sau đó lén lút liếc mắt nhìn vợ: “Lão Lý, đợi chút nữa chúng ta nói chuyện.”

Lâm Phàm đứng ở bên cạnh có chút lúng túng nói: “Chú Lý, chú còn phải chịu đựng dài dài, người cha này của cháu tình tính như vậy đó.”

Tâm trạng chú Lý rất tốt: “Không sao, không sao, cha cháu là người như vậy, chú quen ông ấy nhiều năm như vậy rồi còn không biết được sao.”

Ông Lâm tự hào nói: “Nghe thấy chưa, lão Lý vốn không để ý, chỉ có hai mẹ con bà để ý đến những điều này.”

Lâm Phàm mỉm cười không nói nhưng tâm tình hắn cũng không tệ, cha mình bị mẹ nói cũng đúng, ông ấy thật sự không có nhiều bạn bè, chú Lý là người đáng tin cậy nhất.

Mọi người đến tuổi trung niên phải có một vài người bạn, khoe khoang một chút, giữ tâm trạng tỉnh táo thì mới có thể thoát khỏi mọi bệnh tật.

Sau khi vào nhà.

Lâm Phàm nhìn một vòng, có chút nghi hoặc hỏi: “Chú Lý, anh Lý và chị dâu đâu?”

"Đi ra ngoài làm việc, chút nữa sẽ về.” Chú Lý nói.

“À...”

Một chiếc ô tô nhỏ màu đen đang chạy trên đường.

Lý Phong đang lái xe nhưng vẻ mặt anh ta rất nghiêm túc, giống như có tâm sự rất nặng, sau đó lo lắng nói: “Thứ kia không rơi đó chứ?”

“Không có, đồ nên mua cũng đã mua rồi?” Một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp ngồi bên cạnh nói.

Nhưng tâm trạng cô ta cũng giống người đàn ông, đều có vẻ mặt nặng nề.

Điền Vũ Tuệ: “Ông xã, nếu lần này không thành công thì phải làm sao?’

Bình Luận (0)
Comment