Chương 1336: Tiện tay giúp một chút
“Ừ.” Chú Lý uống mấy chén rượu nên nói cũng nhiều hơn: “Những công ty của Nhật Bản này rất nhiều việc, tết nhất còn bận rộn công việc như vậy.”
Đột nhiên.
Một tiếng gầm vang lên từ ban công: "Cút, cút cho tôi."
Chú Lý nhìn ban công, lo lắng nói: "Làm sao vậy?"
Điền Vũ Tuệ vội vàng khuyên giải: “Không sao đâu, cha, chú, hai người uống tiếp đi, con đi xem xem.” Sau đó cô ta đứng dậy đi về phía ban công.
Lâm Phàm nhìn hai bóng người trên ban công, trong lòng bắt đầu suy tư.
Không lâu sau, hai người quay lại.
Lý Phong vẫn giữ bình tĩnh: "Cha, chú, con vừa nhận được một cuộc gọi khó hiểu, gây sự thôi không có việc gì đâu."
Chú Lý nói: "Con không có việc gì thì tốt rồi, nếu con có việc gì thì cứ nói đừng giấu ở trong lòng.”
“Con biết.” Lý Phong gật đầu, nhưng việc này sao anh ta có thể nói, không phải sẽ để cho cha mẹ lo lắng sao.
Chỉ là anh ta biết chuyện này giấu không được lâu, nhưng giấu được bao lâu thì tốt bấy lâu.
Lâm Phàm tiếp lời: "Anh Lý, tôi nghe nói các công ty Nhật Bản đều có áp lực rất lớn, anh không sao đấy chứ?"
Lý Phong lúng túng cười cười: "Không sao."
Chú Lý nói: "Cái gì gọi là không sao, ngày nào nửa đêm con cũng mới về. Cha cảm thấy công ty đó không đáng tin cậy, nó quá đè ép cuộc sống của con. Tuy rằng lương cao nhưng cha thực sự hy vọng con có thể chuyển sang công việc nhẹ nhàng hơn."
Lý Phong mỉm cười, không nhiều lời, nhưng trong lòng đang nghĩ mình đã bị sa thải, sau này sao có thể bận rộn được nữa.
Lâm Phàm cười nói:
"Tôi thấy chú Lý nói rất đúng, làm việc cho công ty Nhật Bản có gì tốt chứ? Anh Lý, em có quen biết một người mở công ty lớn, anh ấy có mối quan hệ rất thân thiết với em. Nếu không để em hỏi thử so với việc ở công ty Nhật Bản xem sao?"
"Mặc dù mức lương có thể không cao, nhưng tiềm năng phát triển là rất lớn."
Lý Phong cười cười: "Tiểu Phàm, không cần làm phiền."
Chú Lý ở một bên không đồng ý: "Có phiền phức gì chứ? Cha nhìn thấy con làm công việc kia cảm thấy rất đau lòng. Có ai làm thêm giờ như thế này không chứ? Tiểu Phàm, cháu đừng nghe nó nói. Cháu hãy nghe chú, hỏi xem có phù hợp không, chúng ta cùng đi."
"Được, cháu lập tức gọi điện thoại." Lâm Phàm cười nói.
Hắn không thể nói ra sự việc thất nghiệp của anh Lý được, làm vậy thì không phải là không cho anh Lý thể diện hay sao. Cho nên hắn muốn hành động chắc chắn luôn.
Chú Lý nói: "Tiểu Phàm, bây giờ có được không?"
"Không sao, cháu gọi lúc nào cũng giống nhau thôi." Lâm Phàm cười nói.
Mặc dù gia nghiệp của Vương Minh Dương rất lớn, nhưng chủ yếu tập trung ở thủ đô và Thượng Hải, ở Trung Châu không biết có chi nhánh hay không. Cho nên hắn chỉ có thể gọi điện thoại cho Lục Ly xem tình hình bên phía anh ta thế nào.
Lúc này, Điền Vũ Tuệ nhìn Lâm Phàm như thể đang chờ đợi điều gì đó. Bởi nếu sự việc thực sự xảy ra chuyện thì chồng cô sẽ không phải lo lắng nhiều như vậy nữa.
Điện thoại được kết nối, hiện trường chìm trong im lặng.
“Lục tổng, năm mới vui vẻ nhé.” Lâm Phàm nói.
"Lâm đại sư, chúc mừng năm mới.."
Lâm Phàm ngừng nói nhảm và hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh Lục, tôi muốn hỏi anh một chuyện. Anh có công ty ở Trung Châu có phải không?"
"À, là thế này, một người anh hàng xóm có mối quan hệ rất tốt với gia đình tôi đã làm việc trong một công ty Nhật Bản, vì áp lực công việc quá lớn nên khiến chúng tôi cảm thấy rất đau lòng. Anh nói xem, làm cho công ty Nhật Bản này có gì tốt cơ chứ, cho nên tôi định đề cử anh ta cho anh.”
"Anh có thể yên tâm rằng anh tôi có trình độ học vấn cao, năng lực làm việc mạnh mẽ và tinh thần trách nhiệm cao. Có thể nói, anh ấy là một tài năng không thể thiếu đối với một công ty lớn đó." Lâm Phàm còn chưa nói xong, Lục Ly ở đầu bên kia điện thoại mỉm cười.
Lục Ly nói: "Lâm đại sư, những chuyện này anh không cần nói cho tôi biết. Không có vấn đề gì hết, bởi chỉ cần anh mở miệng thì tôi có thể không tin anh được hay sao? Anh đã cứu mạng tôi, còn nói nhiều vậy làm cái gì? Chỉ cần anh ta đồng ý thì nói anh ta đến công ty sau dịp Tết Nguyên đán. Dựa theo ý của Lâm đại sư nói thì chắc chắn tôi sẽ cho anh ta một chức vụ quản lý, có thể làm ở vị trí cao trong công ty Nhật Bản thì đã chứng minh năng lực của anh ta, tôi cũng không cần nói thêm gì nữa.”
Lâm Phàm: "Vậy tiền lương được tính như thế nào?"
Lục Ly ở đầu bên kia điện thoại cười ha hả: "Lâm đại sư, anh nói như vậy chính là tát vào mặt tôi rồi. Người anh giới thiệu, tôi có thể cho ít hơn công ty Nhật Bản được sao?"
"Vậy là tốt rồi, tôi sẽ ghi nhớ ân huệ này, trở về Thượng Hải sẽ đãi anh một bữa."
"Không, không, vẫn là để tôi mời anh, tôi cũng không thể để anh tốn kém được. Nếu là nhân tài thì tôi còn phải quay lại cảm ơn anh rồi."
"Được rồi, cúp máy đây."
Lâm Phàm chỉ muốn thử vận may của mình nhưng hắn không ngờ rằng Lục Ly lại nể tình như vậy.
Người tốt, thực sự là người tốt.