Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1338 - Chương 1338 - Sự Kiện Bóng Bàn

Chương 1338 - Sự kiện bóng bàn
Chương 1338 - Sự kiện bóng bàn

Chương 1338: Sự kiện bóng bàn

Chú Lý nói: "Nhất định rồi, ngày mai nhất định phải làm một bữa ăn ngon để cảm ơn Tiểu Phàm."

Sau đó, ông nhìn con trai mình: "Tiểu Phong, sau này con hãy cố gắng làm việc chăm chỉ và đừng làm Tiểu Phàm khó xử, con nghe chưa. Còn có nếu con có chuyện gì thì nói cho chúng ta biết. Công việc con dù tốt hay không thì cũng có thể kể ra, nếu con có việc thì đừng gánh vác một mình."

Lý Phong gật đầu: "Cha, con hiểu rồi."

Có thể thấy rằng Lý Phong và Điền Vũ Tuệ thực sự rất vui vẻ. Đây là tìm một lối thoát trong lúc khó khăn, về phần Chu tổng kia cứ để hắn tự mà đi tìm.

Còn thèm muốn vợ bạn thì đơn giản chính là tìm chết.

Không bị đập đầu ngay tại chỗ đã là tốt rồi.

Về quê, Lâm Phàm đương nhiên là đi thăm họ hàng.

Cho đến ngày cuối cùng, những công dân về quê ăn Tết cũng trở lại với công việc thường ngày của họ.

Lâm Phàm cũng không ở lại lâu.

"Cha, mẹ, hai người trở về đi, con trở lại Thượng Hải đây." Lâm Phàm vẫy tay.

Ông lâm: "Chú ý an toàn. Nếu con mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi trong khu dịch vụ, đừng lái xe nhiều quá."

Lâm Phàm: "Được rồi, cha đừng lo lắng quá."

Bà Lâm có chút không muốn: "Con mới về bao lâu, lại muốn đi nữa rồi."

Ông lâm nói: "Bà vội cái gì, con trai có vợ rồi thì không phải bà có thể chăm sóc con dâu sao? Để con ra ngoài tìm vợ trước chứ."

Lâm Phàm xấu hổ trong giây lát, sau đó hắn xua tay, đạp ga và rời khỏi khu nhà.

Ngày hôm sau!

Phố Vân Lý.

"Xin chào, ông chủ nhỏ, Tết Nguyên Đán thế nào?"

"Hơn mười ngày không gặp, tôi rất nhớ cậu đó."

"Ông chủ nhỏ hôm nay tinh thần rất tốt, xem ra năm nay cậu rất thoải mái đó nha."

Lâm Phàm chào hỏi hàng xóm xung quanh: "Tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng, mới qua năm mới thôi mà sao mọi người nhìn thấy tôi đều khoa trương như vậy."

Ông Lương cười nói: "Có gì xấu đâu? Tôi về quê khoe khoang với người thân và bạn bè, bọn họ đều ghen tị muốn mở cửa hàng ở đây. Cậu nói ở đây ai cũng có thể mở cửa hàng được sao."

“Lão Lương, ông nói thật đúng đó. Khi tôi về quê, con trai tôi biết tôi và ông chủ nhỏ là hàng xóm của nhau, nó rất hâm mộ nên nó nhất quyết muốn đến Thượng Hải để gặp ông chủ nhỏ. Tôi lập tức nói với nó nếu bài kiểm tra của nó xếp hạng trong top 10, tôi sẽ cho nó đến Thượng Hải gặp ông chủ nhỏ."

Lâm Phàm: "Nếu mà con trai của ông thực sự lọt vào top 10 trong kỳ thi, thì tôi cũng coi như là có một phần công lao. Vậy thì tôi xin ông một bữa ăn vậy."

"Ông chủ nhỏ, cậu nói cái gì vậy. Nếu thằng nhóc kia vào được top 10, đừng nói là một bữa kể cả là mười bữa tôi cũng sẽ mời cậu."

Ông Lương nói: "Lão Vương, đừng có mà khoác lác, đến lúc đó ông lại đau lòng đó nha."

Ông Vương nói: "Đau lòng cái gì? Tôi nói ông này lão Lương, sao ông luôn coi thường người khác vậy. Đến lúc đó nhất định ông phải nhìn kỹ thực lực của tôi."

Lâm Phàm nhìn cảnh tượng trước mặt thì cười rạng rỡ, những thứ như vậy chính là cuộc sống.

Năm mới đã bắt đầu, chúng ta phải làm việc chăm chỉ hơn.

Vẫn còn rất nhiều điều mà hắn phải tự mình làm việc.

Lúc này điện thoại reo, hắn nhìn tên người gọi hóa ra là anh Lý. Có vẻ như sự việc đã được giải quyết.

Điện thoại được kết nối.

“Tiểu Phàm, anh đã đến đó rồi. Người ở đó và công việc ở đó đều rất tốt.” Lý Phong có chút kích động, tựa hồ không nghĩ tới sẽ tốt như vậy.

Lâm Phàm: "Vậy thì tốt, anh vừa lòng là được. Em chỉ sợ anh Lý sẽ không hài lòng."

Lý Phong: "Sao anh có thể không hài lòng được. Thực sự quá tốt, cảm ơn em Tiểu Phàm."

Lâm Phàm mỉm cười: "Anh nói cảm ơn làm gì. Chúng ta đều là người trong nhà, anh hài lòng là được rồi."

Trò chuyện một lúc, hắn cúp điện thoại.

Đối với Lục Ly, hắn vẫn thực sự biết ơn bởi hiệu quả làm việc của anh ta quá nhanh.

Anh Lý có thể thuận lợi như vậy nhất định là bởi vì Lục Ly đã gọi điện trước. Đối với người lãnh đạo của chi nhánh Trung Châu mà nói thì người lãnh đạo đích thân gọi điện đến thì chắc chắn phải ghi nhớ trong lòng.

Ít nhất, điều này cũng có thể đảm bảo rằng anh Lý sẽ không bị bắt nạt trong cơ quan mới.

Mười ngày sau.

Lâm Phàm đang xem tin tức, lúc này có một tin tức làm cho hắn hơi kinh ngạc.

"Mẹ nó! Thế mà lại thua rồi!"

Điền Thần Côn nghi ngờ: “Cái gì thua?”

Lâm Phàm: “Tôi nói bóng bàn, môn thể thao của chúng ta, mà hiện tại lại để thua Nhật Bản. Điều này không khoa học chút nào.”

"Thua thì thua thôi. Thi đấu không phải là như vậy sao? Phải có thắng có thua thì mới hay chứ.” Điền Thần Côn thì lại không chú ý đến bóng bàn nên cũng cho rằng trận đấu này rất bình thường.

Lâm Phàm nhìn vào tiêu đề của tin tức.

“Tại Giải vô địch thế giới châu Á, tay vợt Nhật Bản Kazumei Shinpei đã giành chiến thắng 3-1 trước tay vợt số ba thế giới Hứa Tùng.”

"Vận động viên bóng bàn Trung Quốc bị Nhật Bản đánh cho choáng váng"

Không hiểu sao khi nhìn vào những tiêu đề này thì hắn lại cảm thấy chói mắt như vậy.

Sau đó, hắn vào đọc bình luận một chút.

Bình Luận (0)
Comment