Chương 1340: Chính nghĩa không bao giờ biến mất
Giám đốc Lưu: “Không sao! Cậu là khách mời cho nên cậu chỉ cần ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng nói một hai câu là được rồi. Cậu không biết đấy thôi, năng lực hấp dẫn người khác của cậu thật sự là quá mạnh, kính xin cậu giúp đỡ, giá cả thì dễ nói.”
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: "Được! Giám đốc Lưu anh đã tự mình mở miệng thì sao tôi có thể từ chối chứ? Còn chuyện giá cả thì bỏ qua đi. Tôi sẽ chuẩn bị để tham gia tập một.”
"Vậy thì tốt rồi!“ Giám đốc Lưu vừa nghe thấy thế thì mặt mày hớn hở, cảm thấy Lâm đại sư thật sự rất tốt.
Đối với Lâm Phàm mà nói, lúc trước hắn đã lấy 20 triệu phí ra sân của người ta, cũng không xê xích gì nhiều. Còn tiết mục thể thao này, chỉ xuất hiện một tập coi như là giúp đỡ người ta đi.
Có thêm một người bạn cũng như thêm một con đường mà.
Tắt điện thoại.
Điền Thần Côn hâm mộ nói: "Cậu lại được lên TV sao?”
Lâm Phàm nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của Điền Thần Côn thì lập tức ngẩng đầu lên: “Ông nói đúng rồi đấy, tôi lại sắp lên TV rồi! Thật sự là phiền mà, tôi cũng sắp không chịu nổi rồi.”
Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm, trong lòng hâm mộ và ghen tị, sao lại không có ai mời ông ta lên TV chứ?
"Ồ! Cẩu gia đâu rồi?" Lúc này Lâm Phàm nhận ra Cẩu gia lại biến mất, cũng không biết từ sáng đến giờ lại chạy đi đâu rồi.
Điền Thần Côn: “Không biết nữa. Buổi sáng còn ở đây, sao trong nháy mắt đã biến mất rồi?”
Đối với Lâm Phàm mà nói, số lần Cẩu gia này đi ra ngoài khá thường xuyên, không phải là ra ngoài hái hoa dại đó chứ?
Chú chó của nhà chị Hồng sau khi sức khỏe hồi phục lại sau khi sinh con thì vẫn luôn đi theo phía sau Cẩu gia. Thế nhưng lúc hắn nhìn vào của hàng của chị Hồng thì chỉ thấy Hoa Hoa chơi một mình ở bên trong, cũng không thấy bóng dáng của Cẩu gia đâu.
Tại thời điểm này, trong một công viên.
"Mẹ kiếp! Con chó này lợi hại quá, thế mà lại trực tiếp nhảy sông cứu người."
"Con chó này là của nhà ai nhỉ? Sức lực cũng quá lớn đi, hơn nữa còn biết lặn, vậy mà có thể kéo người rơi xuống nước lên.”
"Hình như tôi đã thấy con chó này trên TV rồi.”
Lúc này toàn thân Cẩu gia ướt sũng, sau đó lắc lắc cơ thể của mình để vẫy hết nước trên người xuống.
Nhìn em gái được mình cứu lên, nó hài lòng rời đi.
Khi đi ra ngoài thì làm chuyện tốt, đây chính là phong cách làm việc của Cẩu gia.
Hơn nữa cũng không để ý những người khác nghĩ như thế nào đã lắc mông, nhanh chóng rời đi.
Nó vẫn còn nhiều việc phải làm và chính nghĩa sẽ không bao giờ biến mất.
Ngày hôm sau!
Lâm Phàm đang nghỉ ngơi trong cửa hàng, lúc này Lưu Hiểu Thiên đến. Chỉ là lúc anh ta đến lại nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt rất kỳ lại, dường như nghĩ không thông.
"Đội trưởng Lưu, làm sao vậy? Anh nhìn tôi như vậy làm lòng tôi hoang mang đấy.” Lâm Phàm đứng dậy hỏi.
Lưu Hiểu Thiên nhìn bốn phía: “À! Cẩu gia đâu rồi?”
"Không biết nữa! Lúc nãy còn ở đây, sao bây giờ lại không thấy rồi?” Lâm Phàm hơi nghi ngờ. Cẩu gia này thật là làm người ta lo lắng, chỉ cần không cẩn thận thì lại chạy đâu mất.
Lưu Hiểu Thiên: “Cậu có nhìn thấy tin tức không?”
"Thấy tin tức gì?" Lâm Phàm hỏi.
Lưu Hiểu Thiên nhìn Lâm Phàm đầy bội phục: “Lâm đại sư, hiện tại tôi thật sự phục rồi! Con chó này của cậu thật sự không bình thường mà, dũng cảm xông vào trận hỏa hoạn còn chưa tính, mấu chốt chính là ngày hôm qua còn nhảy sông cứu người. Cậu nói xem, chó của cậu lợi hại như vậy, hiện tại tin tức đã xuất hiện đầy trên mạng thế mà cậu vẫn còn không biết sao?”
Nghe vậy Lâm Phàm vội vàng lấy điện thoại di động ra kiểm tra tin tức, quả nhiên, tin tức này rất bùng nổ.
"Chú chó của Lâm đại sư lại anh dũng cứu bé gái bị đuối nước"
"Chó này đã thành tinh rồi, thật đáng sợ!"
......
Hắn trợn tròn mắt nhìn những tiêu đề này, mẹ nó, sao lại có thể xảy ra chuyện này chứ?
Tuy rằng đều là chuyện tốt nhưng tần suất này cũng quá cao đi.
Trước tết, sau Tết, tuy rằng cách nhau một năm nhưng thực ra cũng chỉ mới có mấy chục ngày thôi.
Giờ khắc này, hắn sợ cẩu gia bị người ta đưa đi giải phẫu, dù sao chuyện này cũng quá khủng bố rồi.
"Vậy bây giờ phải làm sao đây?" Lâm Phàm hỏi.
Lưu Hiểu Thiên bất lực nở nụ cười: “Còn có thể làm sao chứ? Bây giờ cha mẹ người ta đều muốn cảm ơn Cẩu gia, họ nói chuyện này không thể nhờ tôi đưa đồ tới, nói là phải tự mình đến cảm ơn thật tốt. Đồng thời trong cục của chúng tôi cũng đồng ý sẽ thưởng cho Cẩu gia vì dám làm việc nghĩa.”
"Tôi nói này Lâm đại sư, trước kia cậu đã lấy không ít phần thưởng của công dân tốt. Hiện tại lại đến chó cưng của cậu, hơn nữa lại vô cùng nổi tiếng, cậu đúng là nhận được không ít phần thưởng làm việc nghĩa mà.”
Hiện tại anh ta thật sự bội phục, đúng là chủ nào chó nấy.
Nghe nói như vậy thì Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải đi giải phẫu là được rồi.
Đám người Điền Thần Côn ở một bên nghe nói như vậy thì cũng rất hâm mộ ghen tị.