Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1341 - Chương 1341 - Thần Cẩu

Chương 1341 - Thần cẩu
Chương 1341 - Thần cẩu

Chương 1341: Thần cẩu

Cẩu gia này cũng quá thần thánh đi, bọn họ đều muốn lấy một giải thưởng công dân dũng cảm làm việc nghĩa nhưng lại không có năng lực này. Mà hiện tại, một con chó lại có thể cầm liền hai cái, thử hỏi bạn có sợ không?

Lâm Phàm nhận lấy đồ từ trong tay Lưu Hiểu Thiên: “Được rồi! Tôi sẽ thay nó nhận lấy. Chú chó này của tôi, mỗi ngày đều đứng ngồi không yên, mỗi ngày đều chạy ra ngoài cũng không biết là muốn làm gì. Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ dạy bảo nó thật tốt.”

"Đừng, Lâm đại sư! Cậu ngàn vạn lần đừng làm như vậy! Nếu không phải có chú chó cưng này của cậu thì không biết cô gái kia sẽ ra sao nữa.” Lưu Hiểu Thiên thật sự là nghĩ không ra, sao chú chó này lại thông minh như vậy, hơn nữa sức mạnh cũng khá lớn. Dựa vào lời kể của những người ở đó, nước của dòng sông này chảy rất xiết, cho dù là người đi xuống thì cũng chưa chắc có thể chống đỡ được.

Lâm Phàm cười: “Được, được! Cho dù nói như thế nào thì đó cũng là làm một chuyện tốt. Lát nữa tôi sẽ khen ngợi nó một chút, để nó tiếp tục phát huy loại tinh thần này.”

Trò chuyện được một lát thì Lưu Hiểu Thiên lập tức rời đi. Lúc rời đi trong lòng vẫn còn đang lẩm bẩm, rốt cuộc chú chó này có lai lịch gì.

Sau khi Lưu Hiểu Thiên rời đi, Lâm Phàm nở một nụ cười, ngược lại không nghĩ tới Cẩu gia lại lợi hại như vậy, thật sự là ngoài dự liệu của hắn.

Chỉ là nghĩ lại thì cũng đúng, hiện tại Cẩu gia có thể giống một chú chó bình thường được sao?

Đó chính là thần cẩu đấy có được hay không? Không chỉ hiểu tính người mà còn có cả chỉ số thông minh, cơ thể cũng rất cường tráng, quả thực đáng sợ.

Cho đến buổi chiều.

Cẩu gia vui vẻ trở lại, dường như mỗi ngày đều làm chuyện tốt nên tâm trạng của nó không tệ.

Fanclub của Cẩu gia.

"Mọi người mau tới đây, thần tượng của chúng ta lại làm một chuyện tốt lớn rồi."

"Mẹ kiếp, đỉnh vậy! Dũng cảm nhảy sông cứu bé gái. Cẩu gia không hổ là Cẩu gia, tôi thành fan rồi."

"Chúng ta nhất định phải tuyên truyền chuyện này thật tốt."

"Cẩu gia thật sự quá tuyệt vời! Tôi cũng muốn nuôi một chú chó như vậy."

"Muốn nuôi thì nhanh lên! Bây giờ ở các cửa hàng thú cưng đều có chó vườn Trung Hoa màu trắng. Hơn nữa cũng khá giống Cẩu gia, chỉ là giá cả đều rất cao. ”

"Trước kia khi dắt chó vườn Trung Hoa ra ngoài còn cảm thấy hơi mất mặt, thế nhưng hiện tại lại không giống, đi đâu cũng rất có mặt mũi."

.....

Cho dù là Lâm Phàm cũng không nghĩ tới, bởi vì Cẩu gia làm ra những chuyện này mà đã gián tiếp nâng cao địa vị của chó vườn Trung Hoa trên thị trường.

Nhất là chó màu trắng, có dáng vẻ khá giống Cẩu gia thì giá cả đều sẽ rất cao, đều có chút dọa người.

Vài ngày sau.

Lâm Phàm nhận được điện thoại của giám đốc Lưu, nói tối nay tham gia chương trình lúc 6 giờ.

Chương trình thể thao này là chương trình giải trí mới được sản xuất bởi đài truyền hình Thượng Hải. Còn chuyện có thể nổi tiếng hay không thì chưa biết, nhưng cho dù là như thế nào thì cũng phải thử một lần, không phải sao?

6 giờ.

Lâm Phàm lái xe đến cửa đài truyền hình Thượng Hải.

"Lâm lão sư." Lúc này có một nhân viên công tác đã đợi từ lâu, khi nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức nhiệt tình đón tiếp.

Hiện tại nhân viên của đài truyền hình Thượng Hải có ai không biết Lâm đại sư chứ?

Bây giờ bọn họ có thể có một năm mới tốt đẹp, tất cả đều là nhờ phúc của Lâm đại sư.

"Cậu họ gì?" Lâm Phàm hỏi.

Nhân viên vui mừng nói: "Lâm đại sư, ngài gọi tôi là Tiểu Hoàng là được rồi!”

"Được, Tiểu Hoàng, tiết mục này chủ yếu là làm gì?" Lâm Phàm thật sự không biết chương trình này làm gì, hơn nữa cũng không chú ý đến tình huống trên mạng.

Tiểu Hoàng: “Chương trình hôm nay là tập đầu tiên, chủ yếu là mời một số ngôi sao thể thao đến đây để kể chuyện xưa, giống như nói chuyện bình thường vậy.”

"Ồ, vậy hôm nay mời ai?" Lâm Phàm hỏi.

Tiểu Hoàng nghĩ đến người hôm nay được mời thì có chút khó chịu: “Còn có thể là ai chứ? Chính là vận động viên bóng bàn Nhật Bản Kazumei Shinpei kia. Không phải anh ta mới giành được chức vô địch của giải đấu châu Á sao? Cũng không biết nhà đài nghĩ như thế nào mà lại mời anh ta tới nữa.”

Lâm Phàm cười nói: "Chuyện này thì có thể hiểu được. Dù sao thì làm chương trình vẫn rất cần tỷ lệ người xem mà, đúng không?”

Tiểu Hoàng: “Quả thật là tỷ lệ người xem rất quan trọng nhưng trong lòng vẫn rất không thoải mái. Hiện tại chúng ta làm như vậy không phải là để người ta tới đây khoe khoang hay sao?” Sau đó Tiểu Hoàng cũng không nói thêm gì nữa: “Lâm lão sư, tôi dẫn ngài đi vào, khách quý cũng sắp tới rồi. ”

"Được, đi thôi!" Lâm Phàm cũng không nghĩ nhiều gì. Lần này hắn tới đây để tạo chút nhân khí cho chương trình, hắn làm tốt chuyện của hắn là được, còn những cái khác thì không cần suy nghĩ nhiều như vậy.

Chẳng bao lâu sau hắn đã đến hậu trường.

Bình Luận (0)
Comment