Chương 1356: Huấn luyện viên bóng bàn quốc gia
Lâm Phàm bình tĩnh vẫy tay: “Thường thôi, chủ yếu là do đối thủ quá yếu.”
Dù sao đối với Ngô U Lan mà nói, cô ấy thật sự rất hâm mộ anh Lâm, cho nên nhất định cô ấy đã xem chương trình tối hôm qua.
Thân là fan trung thành của Lâm Phàm, làm sao cô ấy có thể không xem chương trình đó được chứ? Khi mới bắt đầu, chương trình khiến cô rất tức giận. Cô cảm thấy tuyển thủ Nhật Bản này quá kiêu ngạo, nhưng sau khi nhìn thấy anh Lâm ra tay dạy dỗ đối phương thì tâm trạng của cô trở nên rất vui vẻ.
Ánh mắt Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm rất kỳ lạ. Càng ngày ông ta càng không hiểu cái tên nhóc này, quá mạnh, mạnh đến mức kỳ lạ.
Đồng thời cũng rất hâm mộ, quả là người so với người sẽ khiến người ta tức chết mà.
Lâm Phàm mở Weibo ra. Lúc này hắn nhận ra có rất nhiều người rủ rê hắn đi chơi bóng, điều này làm hắn cảm thấy bất lực, sau đó bèn trả lời một chút.
"Các huynh đệ, mọi người đừng đùa nữa! Nếu tôi đi chơi bóng bàn thì không phải quán quân chỉ có thể là của tôi thôi sao? Vì sự phát triển của bộ môn này, tôi vẫn nên an phận là được."
Vô số cư dân mạng nhìn thấy câu trả lời này thì thiếu chút nữa đã phun một ngụm máu.
"Mẹ kiếp! Lần này coi như tôi đã hiểu, chúng ta không thể khen ngợi Lâm đại sư. Chỉ khen một cái là hắn lập tức đắc ý rồi.”
"Nếu người kiêu ngạo như vậy là người khác thì đã sớm bị chúng tôi mắng chết rồi, nhưng ai bảo người này là Lâm đại sư, chúng tôi thực sự phục."
"Lâm đại sư làm rất hay! Sau này tôi chính thức trở thành fan não tàn trung thành của cậu."
Lâm Phàm thấy những bình luận này thì mỉm cười, sau đó tắt Weibo. Chung quy những chuyện này cũng chỉ là gia vị trong cuộc sống, làm cuộc sống trở nên vui vẻ hơn mà thôi.
Lúc này.
Có người gọi điện thoại đến.
"Lần này sẽ là ai đây?" Lâm Phàm có chút nghi hoặc. Gần đây hắn nhận được khá nhiều cuộc gọi lạ.
"Này, Ai đây?"
"Xin chào, Lâm đại sư! Tôi là Thôi Quốc Bân, chắc hẳn cậu cũng biết tôi rồi chứ?” Giọng điệu của người đàn ông ở bên kia rất thân thiện, vẻ mặt đầy ý cưới. Sau đó nhìn các thành viên bên cạnh, ý nghĩa rất rõ ràng, Lâm đại sư nhất định là biết tôi.
Anh ta hỏi những lời này là muốn cho các đội viên biết, thật ra danh tiếng của mình rất nổi tiếng.
Lâm Phàm nghe hỏi như vậy thì có chút ngây ngẩn cả người. Hắn sao biết được người này là ai chứ? Chỉ là người ta biết mình mà mình không biết người ta thì rất xấu hổ.
Hắn cũng không phải loại người thích làm người ta xấu hổ.
"À, à..." Giọng điệu của Lâm Phàm tăng cao: “Thì ra là anh… à à”
Ha ha!
Đầu dây bên kia truyền đến mấy tiếng cười, giọng điệu cực kỳ vui vẻ, giống như là cười rất sảng khoái vậy.
Lâm Phàm có chút xấu hổ hỏi: “Thật xin lỗi quá, anh là ai vậy? ”
Thôi Quốc Bân cảm thấy rất đau lòng, thật sự rất tổn thương. Anh ta thấy hiện tại mình đã rất nổi tiếng, tại sao Lâm đại sư lại không biết mình chứ?
"Lâm đại sư, tôi là Thôi Quốc Bân, huấn luyện viên môn bóng bàn quốc gia, anh nói vậy làm tôi có chút xấu hổ đó." Thôi Quốc Bân bất lực nói.
"À, tôi biết rồi, nhất thời tôi không nghĩ tới. Huấn luyện viên Thôi à, tôi biết mà, thật ngại quá." Lâm Phàm hơi lúng túng nói, coi như cho người ta một cái thang. Người ta đã tự báo tên tuổi của mình mà mình lại không nhớ tới, chuyện này rất mất mặt.
Bên kia điện thoại.
"Ha ha, lần này anh Thôi mất hết mặt mũi rồi."
"Tôi đã nói rồi, nhất định Lâm đại sư không biết anh ấy."
"Đi đi, cút sang một bên đi." Thôi Quốc Bân nói, sau đó giọng điệu hiền lành nói: "Lâm đại sư, lúc này tôi gọi điện cho cậu là muốn cảm ơn cậu đã giúp chúng tôi lấy lại mặt mũi.”
"Anh không cần phải làm vậy! Chúng ta đều là người Trung Quốc, sao có thể để một người Nhật Bản làm mưa làm gió như thế chứ? Tôi tin rằng cho dù là ai thì cũng không thể nhịn được, anh nói có đúng không?” Lâm Phàm cười nói.
"Đúng vậy, Lâm đại sư nói quá đúng! Đây cũng chính là điều trong lòng của chúng tôi. Lần này tôi cũng thay mặt Hứa Tùng gửi lời cảm ơn đến cậu. Cậu ấy vì vết thương cũ tái phát mà không thể phát huy hết khả năng của mình ở giải vô địch châu Á, cuối cùng thua trận. Vì vậy trong lòng cậu ấy chịu áp lực rất lớn, cảm giác có lỗi với tất cả mọi người. Nếu không phải có cậu hỗ trợ thì việc này thật sự không thể dễ dàng giải quyết như vậy."
Đối với bọn họ mà nói, áp lực thực sự quá lớn.
Bóng bàn quốc gia, không thể thua.
Tuy rằng trong nội bộ không ai nói gì nhưng trong lòng tất cả các đội viên đều hiểu, thua chính là tội nhân, gánh vác không nổi.
Vì vậy, mỗi lần tham gia cuộc thi, áp lực của tất cả các thí sinh là rất lớn.
Nhất là giải vô địch châu Á này, thay mặt quốc gia thi đấu thì áp lực nhất định là lớn hơn nhiều.
Lâm Phàm cười nói: "Huấn luyện viên Thôi không cần nói như vậy, đây chỉ là làm việc tôi nên làm mà thôi. Hiện giờ vết thương của Hứa Tùng thế nào rồi? ”
"Cậu ấy vẫn ổn. Chỉ là vết thương cũ không trị được tận gốc mà thôi." Thôi Quốc Bân nói.