Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1357 - Chương 1357 - Michelin

Chương 1357 - Michelin
Chương 1357 - Michelin

Chương 1357: Michelin

Lâm Phàm: “Nếu không thì như vậy đi, nếu có thời gian thì anh bảo Hứa Tùng đến Thượng Hải để tôi xem vết thương đấy thế nào, được không?”

Lúc này, Thôi Quốc Bân phản ứng kịp: “Đúng vậy! Lâm đại sư chính là thần y, nếu cậu tự mình ra tay, vậy còn không phải có thể trị tận gốc sao? Chỉ là như vậy sẽ không làm phiền cậu chứ?”

"Phiền cái gì? Không phiền! Vậy tôi ở phố Vân Lý, Thượng Hải đợi mọi người. Khi nào mọi người đến thì có thể gọi điện thoại cho tôi." Lâm Phàm nói.

Đối với những vận động viên vì vinh quang của đất nước, Lâm Phàm vẫn rất thân thiện. Không giống như một số cầu thủ, đến khi có mức lương cao thì chỉ muốn hưởng thụ, tìm người mẫu làm bạn gái.

"Vậy thì quá tốt! Các đội viên của tôi đều rất ngứa tay, muốn đấu với Lâm đại sư vài trận. Chỉ là đến lúc đó mong cậu hạ thủ lưu tình.” Thôi Quốc Bân cười nói.

Lâm Phàm: “Nhất định, nhất định! Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nhẹ tay!”

“Ha ha!”

Sau khi trò chuyện một lúc thì cúp điện thoại.

Đội tuyển bóng bàn quốc gia.

"Lâm đại sư thật là dễ nói chuyện.”

Thôi Quốc Bân: “Chắc chắn rồi! Hãy xem những tin tức trên mạng đi, Lâm đại sư này làm không ít chuyện tốt, hơn nữa lại thích hành hiệp trượng nghĩa, cũng thích xen vào việc của người khác. Chuyện lần trước hỗ trợ những công nhân đòi tiền, các cậu có biết không? Nếu không phải có Lâm đại sư thì những người công nhân lao động kia không thể lấy được tiền công dễ dàng như vậy đâu. ”

"Chuyện này thì tôi đã đọc qua rồi nhưng không chú ý lắm. Xem ra Lâm đại sư này thật sự là một người tốt."

Thôi Quốc Bân: “Được rồi, sắp tới mọi người phải luyện tập tốt cho tôi. Đợi qua một thời gian nữa chúng ta sẽ đến Thượng Hải thăm Lâm đại sư, nhân tiện học hỏi kỹ thuật của cậu ấy một chút. Với kỹ thuật hiện tại của mấy cậu mà muốn so với Lâm đại sư thì chính là tìm ngược đó, có biết không?”

"Anh Thôi, vậy anh thì sao?"

Thôi Quốc Bân trừng mắt nhìn: “Tôi... Tôi và Lâm đại sư không phân cao thấp, có hiểu hay không?”

Mọi người cười, bọn họ đã nghiên cứu lối đánh của Lâm đại sư.

Cuối cùng chỉ có một ý nghĩ.

Đó chính là biến thái, thật sự rất biến thái.

Căn bản không có cách nào có thể đánh thắng đối phương.

Trên một con phố nào đó ở Thượng Hải.

Một người nước ngoài mang theo túi hành lý nhìn trái nhìn phải, thường xuyên lắc đầu. Thân phận của anh ta là một trong những nhà đánh giá của Michelin đến từ nước Pháp. Lần này anh ta đến Thượng Hải là để tìm kiếm món ăn ngon nhất.

Một số ấn bản mới của ẩm thực Michelin tại Thượng Hải sắp bắt đầu ra mắt, cho nên anh ta muốn tìm thêm một món ăn ngon.

Chỉ là mới nhìn qua một vòng thì anh ta cảm thấy không hài lòng cho lắm.

Một nhà hàng có thể xuất hiện trên Michelin thì cần có yêu cầu rất hà khắc, gần như là biến thái.

Chỉ là anh ta vẫn rất mong chờ ở Trung Quốc, nhất là ở thành phố Thượng Hải này. Anh ta lại càng chờ mong có thể tìm được những món ăn vặt tuyệt vời.

Chỉ là sau khi đi dạo một vòng thì anh ta có chút thất vọng.

Bởi vì không có bất kỳ món nào trong đó có thể đáp ứng tất cả các yêu cầu.

Cũng không có món ăn nào đẹp đẽ, tinh tế nhất như trong lòng anh ta mong đợi.

Henry Abel có một cái tên Trung Hoa thời thượng, đó là Vương Hừ Lợi.

Cái tên này rất có ý nghĩa với anh ta. Khi anh ta mới tới Trung Hoa, anh ta cũng không biết mình nên lấy tên gì, hơn nữa anh ta cũng muốn lấy một cái họ thật lợi hại. Mà cho tới nay, anh ta thường xuyên nhìn thấy họ Vương ở trên tin tức cho nên anh ta cảm thấy cái họ này nhất định là rất tốt, do đó đã tự đặt cho mình họ Vương.

Những người quen biết anh ta đều gọi anh ta là lão Vương.

Mỗi khi người Trung Quốc gọi tên anh ta thì đều tươi cười, điều này làm anh ta cảm thấy người Trung Quốc quả nhiên giống như lời đồn, rất thân thiện.

Chỉ là anh ta vẫn có chỗ nghĩ mãi không ra. Đó chính là mỗi khi anh ta muốn cùng bạn bè vui chơi thì đám bạn đều sợ hãi giống như là gặp quỷ, xua tay từ chối, điều này làm anh ta nghĩ mãi không ra.

Cuối cùng vào một ngày đẹp trời anh ta cũng biết được nguyên do từ miệng bạn mình, đó chính là không ai dám ở cùng một chỗ với người họ Vương. Bởi vì cái họ này quá bá đạo, sẽ làm cho người ta có áp lực rất lớn.

Đứng trước một quầy hàng, Henry cẩn thận quan sát. Tay nghề của chủ cửa hàng này rất tốt, thủ thuật rất lợi hại. Chỉ là sau đó thì anh ta vẫn lắc đầu, bởi vì cho dù là mùi hương hay là cách trang trí đều khó có thể lọt vào mắt anh ta.

Có lẽ mùi vị sẽ rất ngon nhưng với yêu cầu trong lòng của anh ta thì vẫn còn chênh lệch rất lớn.

Chẳng lẽ không tìm được món ngon thật sự hay sao?

Hiện giờ tất cả những cửa hàng được Michelin đánh sao thì toàn bộ đều là những cửa hàng được trang trí tinh xảo. Đối với Michelin mà nói, tình huống này thật sự không ổn, bởi vì bọn họ đang phát triển cơ chế chấm điểm mới. Bọn họ sẽ không tìm kiếm những cửa hàng trang trí tinh xảo kia nữa mà sẽ tìm kiếm món ngon thực sự, làm cho người ta lưu luyến không quên.

Ngay khi anh ta chuẩn bị rời đi thì bị cuộc nói chuyện của hai thanh niên Trung Quốc ở bên cạnh hấp dẫn.

Bình Luận (0)
Comment