Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1358 - Chương 1358 - Có Chút Tò Mò

Chương 1358 - Có chút tò mò
Chương 1358 - Có chút tò mò

Chương 1358: Có chút tò mò

"Haizz! Thật muốn được ăn bánh kếp của Lâm đại sư, đáng tiếc là quá khó mua."

"Tôi cũng vậy! Mỗi ngày chỉ bán mười phần, hơn nữa người xếp hàng còn nhiều như vậy, nếu không giới hạn số lượng thì tốt biết bao."

"Nghĩ hay lắm! Hương vị bánh kếp mà Lâm đại sư làm thật sự là món ăn ngon nhất trên đời này mà tôi được ăn. Nếu có thể ăn một lần, đời này của tôi cũng mãn nguyện rồi."

......

Trình độ tiếng Trung của Henry rất giỏi cho nên anh ta đã nghe được rõ ràng những gì mà hai người Trung Quốc kia nói, vì vậy trong lòng có chút nghi ngờ.

Bánh Kếp sao?

Anh ta cũng biết món ăn này, nó rất đơn giản và tiện lợi, lại có thể lấp đầy bụng. Đương nhiên, cũng chỉ là lấp đầy bụng mà thôi, còn chuyện có thể xưng là món ăn ngon thì anh ta thấy vẫn nên quên chuyện này đi.

Có điều khi nhìn thấy vẻ mặt ước ao của hai người thanh niên kia thì anh ta lại cảm thấy mình nhất định phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là ngon cỡ nào mà có thể khiến bọn họ nhớ nhung như thế.

"Hai vị, xin chào, tôi tên là Henry. Xin hỏi bánh kếp mà mọi người nói rốt cuộc là bánh kếp gì vậy?” Tuy rằng trình độ tiếng Trung của Henry tốt nhưng cách phát âm vẫn rất quái lạ, làm cho người nghe không nhịn được mà bật cười.

Nhưng nếu người nước ngoài đã hỏi thì bọn họ nhất định phải trả lời: “Bánh kếp của Lâm đại sư, anh không biết sao?”

"Tôi không biết, cho nên tôi mới hỏi một chút." Henry nói.

Hai người buồn cười sắp nhịn không nổi nữa rồi. Rốt cuộc là học tiếng Trung ở nơi nào vậy? Có thể đừng phát âm mắc cười như vậy được không hả?

"Bánh kếp của Lâm đại sư ở phố Vân Lý rất nổi tiếng ở Thượng Hải. Chỉ cần là người ở Thượng Hải một thời gian thì đều biết đến cửa hàng này.”

Một người thanh niên nói.

Trong lòng Henry vẫn còn rất nhiều câu hỏi: “Rất nổi tiếng, vậy có phải là rất ngon hay không?”

"Đúng vậy! Rất ngon! Thật sự rất đặc biệt! Anh chưa từng ăn sao?”

"Chưa từng!"

"Vậy anh nhất định phải tới thử một lần. Chỉ cần ăn qua một lần, anh ta sẽ không thể cưỡng lại được mùi vị đó, hơn nữa còn phát sáng.”

Henry: "???? ”

Phát sáng?

"Đồ ăn phát sáng, không phải chỉ có trong phim hoạt hình Tiểu đương gia hay sao?" Henry cảm thấy khả năng biểu đạt của người Trung Quốc có hơi làm quá, đồ ăn làm sao biết phát sáng? Anh ta chưa thấy qua bao giờ.

Sau đó, ba người nói chuyện một lúc.

Tất nhiên Henry đã rung động sau khi nghe thấy hai người họ nói. Hiện tại anh ta rất muốn đi xem loại đồ ăn có thể phát sáng này, hơn nữa còn làm mọi người trong vô thức dâng trào cảm xúc khi ăn.

Bất kỳ món ăn kỳ diệu nào cũng sẽ làm Henry tò mò.

Tất nhiên, anh ta cũng đã bị lừa nhiều lần.

Lần trước, có một người Trung Quốc giới thiệu cho anh ta một món ăn ngon, được gọi là đậu phụ thối. Kỷ niệm lần đó làm cho Henry cảm thấy quá khủng khiếp.

"Cám ơn hai vị, tôi sẽ đi ăn thử một lần." Henry cảm ơn.

Hai thanh niên nhìn Henry rời đi thì mỉm cười rồi tiếp tục trao đổi.

"Cậu nói xem, tên này phải xếp hàng bao lâu đây?"

"Khó đoán lắm! Nếu như xui xẻo thì xếp hàng một tháng cũng được coi là ít rồi."

Haizz! Thật ra tôi lại mong rằng anh ta không được bốc trúng quá nhanh, nếu không thì sau này anh ta sẽ rất khó chịu khi không được ăn đấy!”

"Chính xác!"

Đối với một số người Thượng Hải mà nói, bánh kếp của Lâm đại sư ở phố Vân Lý quả thực rất khủng bố. Nếu lần đầu tiên xếp hàng đã được chọn thì phải suy nghĩ rõ ràng, có nên nhấm nháp một chút hay không.

Bởi vì sau khi ăn qua một lần thì sẽ lại muốn ăn thêm, như thế thì không biết phải đợi đến khi nào.

Phố Vân Lý.

Lâm Phàm nhàn nhã nằm ở đó, hắn cảm thấy lần này mình trở thành anh hùng quốc dân cũng là điều không tệ.

Nhìn những cư dân mạng cứ tâng bốc hắn làm hắn có chút ngượng ngùng.

Chỉ là điểm bách khoa này dùng quá nhanh rồi, cho nên trong lòng hắn có hơi xót xa. Chỉ là đối với hắn mà nói thì tất cả đều đáng giá.

Diệt trừ tính cách kiêu ngạo của người Nhật Bản là điều rất cần thiết.

Gọi một cuộc điện thoại cho Triệu Minh Thanh.

"Lão sư, có chuyện gì không?"

Lâm Phàm: “Minh Thanh à, tôi có một chuyện muốn nói với ông.”

"Lão sư, ngài nói đi!"

"Tôi cảm thấy chúng ta nên xem trọng tài liệu giảng dạy Trung y cơ sở thêm một chút, để cho mỗi một sinh viên đều nghiêm túc học tập. Ông nói có đúng hay không?"

Triệu Minh Thanh: “Đúng, đúng! Lão sư nói rất đúng! Ngài yên tâm đi, học trò sẽ cho thêm nội dung về Trung Y cơ sở vào bài thi kiểm tra thành tích.”

Lâm Phàm nở nụ cười: “Đúng vậy, không sai! Vậy là được rồi, tôi cúp máy đây. ”

Gần đây điểm bách khoa tăng khá chậm, xem ra hắn phải biên soạn thêm sách giáo khoa Trung Y, chỉ là có thể sinh viên sẽ không thích điều này cho lắm.

Xem ra chỉ có thể tự mình ra tay, để Triệu Minh Thanh tăng áp lực để sinh viên cố gắng học tập, nhanh chóng hiểu rõ nội dung trong tài liệu giảng dạy. Vậy không phải là điểm bách khoa của hắn sẽ tăng lên rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment