Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1372 - Chương 1372 - Hoạt Động Một Chút

Chương 1372 - Hoạt động một chút
Chương 1372 - Hoạt động một chút

Chương 1372: Hoạt động một chút

Giống như những gì người trong phòng phát sóng trực tiếp đã nói, Kazumei Shinpei quả thực bị Lâm Phàm phủ bóng mờ Khi gã trở lại Nhật Bản, cũng không có hưởng thụ được đãi ngộ của anh hùng, ngược lại còn nhận lại rất nhiều lời chỉ trích và trào phúng.

Giành chức vô địch tại Giải vô địch châu Á quả thực là điều đáng tự hào, nhưng mấu chốt là anh ta bị một tay nghiệp dư đánh bại ngay trên sóng truyền hình Thượng Hải, nói ra cũng đến là nực cười.

Tâm trạng của Hứa Tùng bây giờ thực sự rất thoải mái, anh ta tin rằng chỉ cần vết thương cũ của mình lành lại là có thể trở thành kẻ bất khả chiến bại. Trong mắt Hứa Tùng bây giờ lập lòe chiến ý, lần thi đấu tiếp theo, anh ta nhất định phải cho đội tuyển Nhật Bản biết tay.

Đương nhiên, bây giờ anh ta rất cảm kích Lâm đại sư. Mặc dù thương thế hiện tại chưa hoàn toàn bình phục, nhưng anh ta tin tưởng, thần y Lâm đại sư sẽ chữa trị khỏi cho hắn.

Triệu Chung Dương: “ Nào nào, mọi người đứng gần lại đi, để tôi chụp cho mọi người một bức ảnh.”

Thôi Quốc Bân: “ Vậy cũng tốt, tôi sẽ đăng bức ảnh này lên Weibo, không thì lãnh đạo lại nghĩ tôi dẫn cả đội ra ngoài đi chơi thì chết.”

Lâm Phàm và Thôi Quốc Bân ngồi cạnh nhau, các đội viên còn lại đứng ở phía sau.

“ Kim chiii!”

Xoạt xoạt!

Chụp xong ảnh, Triệu Chung Dương gửi ảnh cho tất cả các đội viên, mỗi người đều nóng lòng đăng ảnh lên Weibo của mình.

Đối với một số đội viên mà nói, bọn họ đây là đang bú fame của Lâm đại sư, nhất định phải tranh thủ một ít tiếng tăm này.

Hứa Tùng up ảnh lên Weibo của mình: “ Cảm tạ Lâm đại sư chữa trị vết thương cũ cho tôi.”

Đương nhiên, khi up cái post này lên, các cư dân mạng đều cười phá lên.

Kỹ thuật bóng bàn của Lâm đại sư đã rõ như ban ngày, nếu như không phải xem trận đấu trước đó thì ai cũng nghĩ rằng Lâm đại sư nhất định bị đánh cho tơi bời. Nhưng bây giờ, mọi người đều cho rằng đám người Thôi Quốc Bân là đang tự đi tìm đường chết.

Giữa trưa.

Lâm Phàm dẫn theo mọi người đi ăn cơm, người tới là khách, sao có thể không chiêu đãi. Ngược lại, Điền Thần Côn còn vui mừng vô cùng, cái gì hắn cũng không quan tâm, chỉ có mỹ thực là chân ái.

Sau khi ăn uống no say.

Thôi Quốc Bân cười nói: “Lâm đại sư, chúng ta tìm sân bóng luyện tập một chút đi?”

Lâm Phàm nhìn Thôi Quốc Bân không khỏi nở nụ cười: “ Cái này cũng không ổn lắm đâu.”

“Ai nha, có cái gì không ổn chứ, tôi nói cho cậu nghe, cậu có thể đánh cho tên tuyển thủ Nhật Bản kia thất bại thê thảm thì cũng có thể đánh cho bọn tôi thê thảm thôi. Nếu như cậu vẫn không tin, chúng ta có thể đi luyện tập thử xem, nhờ cậu xem luôn thực lực đội tuyển quốc gia bọn tôi như thế nào.”

Hứa Tùng che mặt. Thôi chết rồi, anh Thôi quá chén lại khoác loác nữa rồi.

Đây không phải luyện tập thử, mà đây rõ ràng là đi tìm đường chết mà.

“Được, vậy thì luyện một chút.” Buổi chiều tạm thời cũng không có việc gì, vậy thì phải luyện tập với tuyển thủ bóng bàn quốc gia cho tốt mới được.

Thuận tiện thì hoạt động cơ thể một chút.

Thượng Hải, một sân chơi bóng bàn.

Sân thi đấu bóng bàn này tương đối nổi danh, chiếm diện tích khá lớn, khi đám người Lâm Phàm đến, nhân viên quầy tiếp tân nhìn mà trợn tròn cả mắt.

Cậu ta thân là nhân viên sân thi đấu bóng bàn, quy tắc cơ bản nhất đó là phải hiểu biết về bóng bàn, vậy thì sao có thể không biết những tuyển thủ thi đấu bóng bàn nổi tiếng này được chứ.

Thời Quân Bân thân là huấn luyện viên của toàn đội cho nên thường xuyên xuất hiện trên các loạt tin tức, cậu ta làm sao có thể không biết.

Nhất là Hứa Tùng kia càng rất quen thuộc, là tuyển thủ bóng bàn mà cậu ta thích nhất, khi xem giải Vô Địch Châu Á, Hứa Tùng bị tuyển thủ Nhật Bản hạ gục, lòng cậu ta đau đớn vô cùng.

Ánh mắt cậu ta thay đổi một chút, nhìn thấy người đang đi bên cạnh các tuyển thủ, tim cậu ta càng đập đùng đùng lên.

Đây không phải Lâm đại sư hay sao?

Hắn cảm giác chính mình trong lòng lúc này có chút không ổn, cảm giác kích động quá mức rồi.

Lâm Phàm nhìn nhân viên tiếp tân, không khỏi cười ra hiệu một tiếng để cho đối phương không có la toáng lên, sau đó hỏi: “Có phòng không”

“Có, có.” Nhân viên tiếp tân lập tức gật gật đầu, những người này đều là thần tượng của cậu ta đó.

Nhất là Lâm đại sư, càng là thần tượng trong các thần tượng.

Tại trên truyền hình Thượng Hải, một màn đánh cho tên tuyển thủ Nhật Bản kia tơi bời, cậu ta vĩnh viễn không quên được, thực sự quá khủng bố rồi.

Lâm Phàm cười nói: “Vậy phiền phức cậu mở giúp một phòng.”

“ Được, được.” Nhân viên tiếp tân vội vàng phục vụ, tốc độ này cũng khiến người khác phải sợ, sau đó thận trọng nói: “ Lâm đại sư, tôi, tôi là fan cuồng của anh, đợi lát nữa tôi có thể chụp với ảnh một tấm ảnh được không?”

“ Được, không có vấn đề gì.”

Nhân viên tiếp tân cười: “Cảm tạ, Lâm đại sư.”

Hắn thấy, chính mình thật sự là quá may mắn, cũng không biết nên nói gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment