Chương 1374: Mời làm huấn luyện viên
Từ Dương tâng bóng, không quá tự tin nói: “ Lâm đại sư, tôi mà nghiêm túc thì anh phải chuẩn bị đấy.”
Lâm Phàm cười nói: “ Được, đến đi.”
Đây chỉ là Từ Dương tự động viên chính mình mà thôi, hắn nào phải đối thủ của Lâm đại sư.
Mười phút sau.
Từ Dương trực tiếp giơ tay đầu hàng: “ Dừng lại, dừng lại, sau khi cùng Lâm đại sư đánh, tôi cảm thấy chính mình không biết đánh bóng là như thế nào mất rồi.”
Lâm Phàm cười cười, đây là đánh chơi mà thôi, nếu nghiêm túc đánh thật thì hắn cảm giác có thể cho đối phương biết thế nào là ăn bảng trắng.
Ngô U Lan đứng một bên, lập tức mang bình nước cùng khăn mặt tới, sau đó lau mặt cho Lâm Phàm, cái vẻ mặt hạnh phúc kia đủ khiến cho đám người Hứa Tùng một đòn sát thương tâm lý lớn vô cùng.
Chơi bóng đã đánh không lại, giờ hạnh phúc cũng bì không được người ta.
Trực tiếp bị cho ăn hết đợt thức ăn chó này đến đợt thức ăn chó khác.
Mà đối với thực lực của Lâm đại sư, bọn hắn càng có cái nhìn sâu hơn, đây chính là một tên siêu cấp biến thái mà. Ai lên đánh với hắn ta, chính là tự tìm tai vạ.
Thực lực này, thật sự quá khó đánh lại.
Bởi vì tốc độ đánh trả thực sự quá nhanh, căn bản để cho người ta phản ứng không kịp.
. . .
Đánh tới cuối cùng, kết quả này không cần nhìn cũng đã biết.
Cả đội bên phía Thôi Quốc Bân hoàn toàn bị đánh bại, tất cả mọi người đều bị Lâm Phàm đánh cho thua thảm.
“Lâm đại sư, đã nói là nhường một chút rồi cơ mà, đúng là không nể tình bạn bè gì cả.”
“ Đánh cho tôi đến thân tàn ma dại luôn rồi, kỹ thuật của tôi sao lại phế như vậy cơ chứ?”
Các đội viên từng người ngồi oán trách, nhưng mà trên mặt cũng không có một tia khổ sở, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Sau khi bọn hắn cùng Lâm đại sư giao thủ, mới biết được Lâm đại sư là loại biến thái cỡ nào, đơn giản không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.
Giống như Lâm đại sư trên Weibo đã nói, nếu như hắn tham gia thi đấu quốc tế, vậy thì môn bóng bàn này thật chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
Thậm chí còn rất dễ gây bóng đen tâm lý cho đối thủ bên kia.
Thôi Quốc Bân cười nói: “Lâm đại sư, theo tôi thấy, không bằng cậu tới đội tuyển quốc gia chúng tôi làm huấn luyện viên đi. Chỉ cần cậu tới thì tôi chắc chắn sẽ nhường vị trí của mình cho cậu, tuyệt đối không một câu oán hận nào.”
Lâm Phàm: “ Thôi nào, đừng đùa tôi chứ. Tôi đây mỗi ngày ngồi một chỗ bán bánh kếp vui vẻ như vậy, tự nhiên chạy sang chỗ của anh làm huấn luyện viên làm gì.”
Ngô U Lan chờ ở một bên, yên lặng lắng nghe, không chen một tiếng nào. Cô cảm giác anh Lâm ngày càng lợi hại, đến nỗi đội tuyển quốc gia cũng không phải là đối thủ, điều này khiến trong lòng cô rất là tự hào.
Triệu Chung Dương phát sóng trực tiếp quên cả trời đất, bên trong phòng phát sóng cũng rất ầm ĩ.
Lâm đại sư cùng từng thành viên của đội tuyển quốc gia thi đấu, sao có thể không hưng phấn được chứ.
Hơn nữa kết quả này, thật sự là kinh người, Lâm đại sư một thân một mình, đánh bại toàn bộ người của đội tuyển quốc gia.
Đương nhiên, điều này đối với các cư dân mạng mà nói thì chẳng có gì kỳ lạ. Bọn họ theo Lâm đại sư cũng lâu rồi, cảm giác đối với Lâm đại sư này thật mẹ nó thần kỳ, đây thuộc về kiểu người cái gì cũng biết, hơn nữa mỗi dạng đều đặc biệt lợi hại.
Thùng thùng!
Ngay tại lúc Lâm Phàm cùng Thôi Quốc Bân đang nói chuyện rất vui vẻ thì ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
“ Vào đi.”
Một người đàn ông trung niên đi đến, gương mặt đầy vẻ kích động nói: “ Xin chào mọi người, tôi là ông chủ của sân chơi bóng này, xin chào… chào Lâm đại sư, Thôi huấn luyện viên…”
Chủ tiệm nhìn thấy Lâm đại sư còn có đội viên của đội tuyển quốc gia thì hưng phấn đến mức nhất thời không biết nói cái gì.
Lâm Phàm cười khổ một cái, ông chủ này cũng rất là thích náo nhiệt, nhiệt tình xin chụp ảnh, ký tên, liên tiếp một màn này cũng không thể thoát khỏi.
Nhất là lúc chụp ảnh chung, ông chủ này còn cố ý đi đổi một bộ quần áo đẹp đẽ khác, sau đó mặt lộ ra một nụ cười vô cùng xán lán để chụp ảnh.
Đối với ông chủ sân bóng này mà nói, đây đúng là được hời rồi. Đợi lát nữa in ảnh chụp ra to một chút rồi treo trong nhà thi đấu, nghĩ thôi mà đã hạnh phúc vô cùng.
Đám người Lâm Phàm thấy thời gian cũng không còn sớm nên cũng ra về.
Mà ông chủ cũng nhiệt tình đi phân phó nhân viên lấy thẻ VIP tặng cho mỗi người một thẻ, đây là thẻ để thuê sân miễn phí. Đối với ông chủ mà nói, mặc kệ sau này người ta có tới hay không, nhưng ít ra cũng là để hy vọng người ta tới một chút.
Nói không chừng ngày nào, người ta thật sự đến thì sao.
Phố Vân Lý.
Thôi Quốc Bân nắm tay Lâm Phàm: “ Lâm đại sư, chúng tôi đi trước nha. Thật sự cảm ơn cậu vô cùng, lần sau tới thủ đô phải nhớ cho tôi biết đấy.”
Lâm Phàm kinh ngạc nói: “Hôm nay phải về luôn rồi à?”
“Đúng vậy, đêm nay là phải bay rồi nên không ở lại được, còn phải dẫn bọn họ trở về huấn luyện. Không lâu nữa lại có cuộc thi đấu, phải tăng cường huấn luyện.” Thôi Quốc Bân nói.
Lâm Phàm gật đầu, nói: “Vậy được, không giữ lại các anh nữa, có cơ hội lại đến Thượng Hải nhé.”
Hứa Tùng vẫy tay: “Lâm đại sư, sớm ngày gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Lâm Phàm đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, trong lòng hắn cũng rất đắc ý, lại được quen biết một nhóm người tốt. Không biết lần kế tiếp nhiệm vụ mở ra, có thể rút được kiến thức nào hữu dụng hay không.
…