Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1377 - Chương 1377 - Đi Họp Mặt

Chương 1377 - Đi họp mặt
Chương 1377 - Đi họp mặt

Chương 1377: Đi họp mặt

Hôm sau!

Buổi tối.

Lâm Phàm tự sửa soạn trang phục, để bản thân trông đẹp trai hơn một chút. Bất kể nói thế nào, buổi tụ hội tối nay cũng là một lần gặp gỡ tương đối long trọng, nếu như không sửa soạn đẹp đẽ một chút thì chẳng phải là tự làm mất mặt mình sao.

Lái xe, ra cửa.

Khi đến chỗ của Vương Minh Dương, bên ngoài đã đậu đầy xe, xem ra hắn thế mà còn đi tới muộn.

Vương Minh Dương một mực đang ở bên ngoài chờ đợi, khi thấy Lâm Phàm thì lập tức tiến lên: “ Ai da, tôi nói cậu nghe này, cậu có thể có chút khái niệm về thời gian được hay không. Mặc dù biết rằng quan trọng là có mặt, nhưng mà cậu cũng đến muộn quá rồi đó.”

Lâm Phàm nhìn đồng hồ: “Cũng không chậm lắm mà, hẹn tám giờ đúng không, bây giờ mới bảy giờ năm tám.”

Vương Minh Dương đã chán chẳng buồn nói: “ Nể cậu luôn, chẳng lẽ phải nói hoạch toẹt với cậu là bảy rưỡi phải tới à.”

Lâm Phàm khoát tay: “ Rồi rồi, chúng ta nhanh vào đi, đừng lề mề.”

Khi Lâm Phàm đến, mọi người trong nhà vốn dĩ đang thảo luận trò chuyện với nhau, bây giờ nhìn thấy Lâm Phàm tới thì từng người tươi cười chào hỏi.

“ Lâm đại sư cuối cùng cũng tới, chúng tôi đợi anh lâu lắm rồi đó.”

“Ha ha, nhìn Lâm đại sư kìa, chắc là mải sửa soạn quá nên mới quên giờ rồi.”

Mọi người ở đây cơ bản cũng giống như năm ngoái thôi, đều là những người khá quen thuộc với Lâm Phàm, cho nên nói chuyện trêu ghẹo nhau rất nhiều.

Thế nhưng có một số người vẫn chưa thân quen, cho nên vẫn còn khách khí một chút.

Tuy đều là những người giàu có, nhưng bọn họ đều biết địa vị của Lâm đại sư trong vòng quan hệ này rất cao.

Cho nên khi nói chuyện cũng vô cùng thận trọng.

Lâm Phàm cười: “ Ngại quá, để cho mọi người phải chờ lâu rồi.”

Vương Minh Dương cũng không cố ý ở lại bên cạnh Lâm Phàm. Dù sao bây giờ thì những người bạn này của anh ta và người anh em thân thiết này cũng đã trở nên thân quen, cần gì anh ta phải giới thiệu nữa.

Đều là người quen cả, đám người cùng kéo nhau qua chào hỏi.

Gần đây tâm tình của Hà Thừa Hàn rất tốt nói: “ Lâm đại sư, dạo này anh sống có vẻ thoải mái nhỉ, so với lần trước đây thì trông đúng là tiêu sái anh tuấn hơn hẳn đó nha.”

Lâm Phàm cười, giơ ngón tay cái lên với Hà Thừa Hàn: “Hà tổng, lời này nghe cũng thật thích tai đó, tôi là người trẻ tuổi nên chắc chắn sau này sẽ còn đẹp trai nữa.“

“Ha ha.”

Mọi người xung quanh đều cười, bọn họ vốn rất yêu thích loại tụ họp như này.

Không chỉ có thể nói chuyện phiếm thường ngày, còn có thể đàm luận công việc làm ăn đang gặp trắc trở.

Tất cả mọi người đều như ruột thịt, có khi gặp khó khăn thì mọi người đều chung tay giúp đỡ.

Còn có một số những người trẻ tuổi đồng trang lứa xung quanh, khi nhìn thấy cái thằng nhóc thối này cũng cảm thấy khó chịu, vậy mà tên này còn có thể khoe khoang trước mặt bọn hắn.

Kim Vân Dân tiến lên, nói: “Lâm đại sư, đã lâu không gặp.”

“Kim tổng, nhìn tâm tình của anh như này, có vẻ một năm qua rất là thuận lợi nha.” Lâm Phàm cười nói.

Kim Vân Dân cảm kích nói: “Cái này là do may mắn được Lâm đại sư giúp đỡ, khiến cho năm vừa rồi đã dễ dàng vớt được một mẻ cá lớn.” Sau đó nhìn về chỗ khác vẫy tay nói: “Nhóc con lại đây nào.”

Ở phía kia có một thanh niên ăn mặc thời thượng, nhuộm tóc trắng sáng như tuyết. Lần tụ hội này, có không ít người mang theo người nhà, đương nhiên là muốn khiến cho lần gặp mặt này càng đông vui.

“Cha.” Kim Thụy ngoan ngoãn đi đến đứng trước mặt của cha mình.

“Gọi chú Lâm.” Kim Vân Dân mở miệng nói.

Kim Thụy nhìn Lâm Phàm. Bình thường cậu ta vẫn luôn ở thủ đô, rất ít khi trở về Thượng Hải. Thế nhưng lần này trở về lại vừa khéo bị cha bắt đến đây, còn nói là dẫn đi trải sự đời.

Cậu ta tạm thời còn không có nhận ra người trước mắt này chính là Lâm đại sư tiếng tăm lừng lẫy trên mạng. Thế nhưng lúc này bị cha mình bắt gọi một tên nhóc ngang tuổi mình là “chú” khiến cậu ta vô cùng lúng túng.

Nhưng mà lời của cha, cậu ta cũng không thể không nghe, sau đó nhắm mắt nói: “ Chú Lâm.”

“Ừm.” Lâm Phàm gật đầu một cái, nhìn người trẻ tuổi trước mắt, cứ có cảm giác người trẻ tuổi này có chút không quá tình nguyện.

Kim Vân Dân cười, nói: “Đây là con trai của tôi, bình thường vẫn luôn lăn lộn tại thủ đô , lần này dẫn nó tới đây để thấy chút việc đời, cũng để quen biết nhiều cô chú một chút, không chừng về sau sẽ được người ta chiếu cố thêm.”

Lâm Phàm cười, nói: “Kim tổng, con trai của anh không tệ, nhưng mà có đôi lời tôi cũng không biết có nên nói hay không.”

Kim Vân Dân sững sờ, sau đó vội vàng hỏi: “Lâm đại sư xin mời nói.”

Người ở chỗ này, ai mà không biết Lâm đại sư xem tướng chuẩn vô cùng, lời đã nói ra thì không có nửa chữ là nói nhảm.

Bây giờ, Lâm đại sư đây muốn chỉ điểm con của mình, làm sao ông ta có thể không hưng phấn.

Mặc kệ là tốt là xấu, ông ta đều có thể tiếp thu được.

Ít nhất còn biết chuẩn bị tâm lý, có nên từ bỏ thằng con này hay không.

Kim Thụy trong lòng sững sờ.

Lâm đại sư?

Bình Luận (0)
Comment