Chương 1396: Lâm đại sư đúng là phúc tinh
Tần gia ở Đông Bắc này thuộc về loại ông trùm của ông trùm. Ở trên gã có quen biết rất nhiều người, qua nhiều năm như vậy, cũng không quản việc gì, hết thảy đều giao cho cấp dưới làm việc.
Tại Đông Bắc, Lục gia được người xưng là ông trùm dưới đất, nhưng mà gã biết, chỉ cần Tần gia còn ở đây thì cả đời này cũng không dám tự gọi là đại lão.
Bởi vì thế lực Tần Gia lớn hơn hắn rất nhiều, mạng lưới quan hệ cực kỳ phức tạp, tùy tiện ném ra một cái cũng có thể làm cho hắn chấn kinh.
Tần Gia nổi giận: “Tiểu Lục, mày đúng là cái đồ ngu, loại chuyện này, cũng có thể bị bắt được, mấy năm nay lăn lộn kiểu gì vậy.”
Lục gia, nói: “Tần Gia, cứu mạng với, lần này tôi đúng là bị phục kích nên trở tay không kịp, còn bị lũ phóng viên và cảnh sát chú ý. Thằng chó Lâm đại sư ở Thượng Hải kia tới Đông Bắc tìm tôi gây phiền phức. Nó mang theo phóng viên trực tiếp xông vào công ty, những người dưới trướng của tôi chống đỡ không kịp, tôi cũng không hiểu tại sao hắn lại biết được… biết được...”
“Lâm đại sư từ Thượng Hải?” Tần Gia sững sờ, sau đó âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi không phải là đã nói với cậu sao? Bảo cậu đừng có trêu chọc người ta, con mẹ nó cậu làm sao còn cố tình chọc, không biết người ở phía trên đã cảnh cáo rồi sao?”
Lục gia khóc lóc kể lể nói: “Lục gia, tôi thật không có gây chuyện, là tên kia chủ động chọc tôi, tôi giận quá nên mắng vài câu. Thế nhưng sao có thể biết, tên nhóc này thật đúng là tới Đông Bắc, tôi cũng không nghĩ tới mà...”
Tần Gia: “Tiểu Lục, tôi quá thất vọng về cậu, bình thường còn nhắc cậu phải nhìn nhiều tin tức trên mạng một chút, xem Weibo nhiều một chút, mẹ nó không ngờ cậu lại không nghe! Cái tên họ Lâm kia tính cách như thế nào, cậu cũng tự biết, thế mà còn mắng nhau với người ta. Cậu có biết tên Mã Thanh Châu kia chết như thế nào không? Con mẹ nó, đúng là tự tìm đường chết mà!”
“Tôi......” Lục gia xoa xoa mồ hôi trán, nội tâm thầm hoảng. Mặc dù bây giờ không có việc gì, nhưng mà theo gã thấy, chậm nhất là ngày mai thì chắc chắn gã sẽ bị gô cổ mang đi.
Đến nỗi chạy trốn thì càng khỏi phải nói, chạy không thoát được. Nếu ở lại thì còn có thể nghĩ biện pháp để đem chuyện này đè xuống.
“Tôi sẽ cho người sắp xếp một chút, đến nỗi có được hay không thì phải nhìn tạo hóa. Phía tin tức truyền thông bên kia cũng phải tận lực áp xuống......” Tần Gia bắt đầu nghĩ biện pháp.
Mắng thì mắng, hắn ta không thể thấy chết không cứu, Tiểu Lục thay hắn ta điều khiển thế lực ngầm ở Đông Bắc. Nếu quả như thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ cũng phải liên luỵ đến chính mình.
Chỉ là, đối với não của tên Tiểu Lục này, hắn thật sự quá thất vọng. Cái tên này đúng là người ngu.
Tên Lâm đại sư ở Thượng Hải kia, mẹ nó chính là một người điên. Vậy mà cái tên Tiểu Lục này còn gây chuyện, đây không phải muốn chết sao?
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lục gia dần dần âm lãnh, chuyện này không chỉ phải dựa vào Tần Gia, chính gã cũng phải xuất lực mới được.
Hôm sau!
Mấy nhà báo Đông Bắc không có mấy tòa chịu đưa tin, đây hết thảy cũng là do đối phương đã ra tay, đè ép mọi chuyện xuống, khiến cho bên truyền thông không dám đưa tin.
Thế nhưng là, chuyện kỳ diệu đã xảy ra.
Thượng Hải, Trung Châu, Thanh Châu, ngay cả vài tờ báo khác vậy mà bắt đầu đưa tin tin tức.
‘Công ty vận chuyển XX ở Đông Bắc lưu trữ thịt đông lạnh đã qua mấy chục năm, cùng với thủ đoạn tàng trữ ma tuý rất tinh vi.’
‘Lâm đại sư đến Đông Bắc thanh tẩy tội ác.’
‘Một công ty vận chuyển làm ra tội ác tày trời.’
Những tin tức này giống như không cần tiền mà từng cái bạo phát ra ngoài.
Hôm qua, sự tình vừa lộ ra ánh sáng, Lục gia và Tần Gia đã ra tay rồi, đầu tiên là là trấn áp truyền thông tin tức phạm vi bên trong Đông Bắc, không cho phép bọn họ đưa tin. Cho nên những toà báo này nào dám ngỗ nghịch yêu cầu đối phương, chỉ có thể đáp ứng. Nhưng mà đáp ứng hay không thì vẫn có rất nhiều nhà báo có đạo đức nghề nghiệp. Mấy người không để tôi đưa tin, cũng không có yêu cầu chúng tôi không cho phép đem bài viết phát cho người khác.
Do đó, nhiều tờ báo ở Đông Bắc đã gửi các bài báo của họ qua email cho các đồng nghiệp của họ để xuất bản.
Chuyện này liên quan đến Lâm đại sư, đối với nhóm phóng viên tin tức mà nói thì đây chính là tin tức lớn. Bởi vậy cũng không để ý là chuyện gì, cứ vậy mà phát ra.
Bọn họ cũng không phải hoạt động ở Đông Bắc bên kia, cho nên cũng không sợ hãi chút nào. Cứ vậy mà phô bày sự thật ra ngoài ánh sáng, để dân mạng thấy được.
"Mẹ kiếp! Thật à? Nước ta mà lại phát sinh loại chuyện thế này sao?”
"Không biết được! Nhưng video cũng có, chắc là không giả được."
"Cầm thú, những loại thịt đông lạnh mấy chục năm này mà tiến vào thị trường thì sẽ gây họa cho bao nhiêu người chứ?"
"Mấu chốt bây giờ đã không còn là vấn đề thịt nữa, mà là trong này có chứa lượng lớn ma túy. Đây là việc lớn đấy! Ai mà không biết chính phủ chúng ta không hề khoan nhượng với ma túy chứ."
"Lâm đại sư thật sự ghê gớm. Bây giờ tôi đã coi ngài ấy là phúc tinh, đi Đông Bắc một chuyến lại làm ra một chuyện vui lớn như vậy, thật là đáng để ăn mừng."
"Ha ha, Lâm đại sư chính là ngôi sao may mắn của chúng ta, giờ đang đến Đông Bắc để cứu vớt những fan hâm mộ đáng thương như chúng ta, thật vui quá."
"Công ty vận chuyển này là của Lục gia ở Đông Bắc, ngàn lần đừng buông tha cho kẻ đứng sau này. Nhưng dựa vào trực giác, tôi cảm thấy rất nguy hiểm, người đứng phía sau này e là sẽ thoát khỏi một kiếp.”
"Không thể nào, tôi tin tưởng Lâm đại sư. Anh ta nhất định sẽ không buông tay như vậy, nhất định sẽ khiến đám người kia phải chịu trách nhiệm."
"Lâm đại sư các bạn nói rốt cuộc là ai? Nhân vật này xuất hiện từ bao giờ vậy?”
"Lầu trên, có phải anh vừa mới kết nối internet không? Tôi đề nghị anh lên mạng để bổ sung ít kiến thức trước đi đã.”
......