Chương 1397: Lục gia, đây chỉ là hiểu lầm.
Trên Weibo.
Chuyện này đã lên vị trí số 1 trên hot search.
Trên tất cả các diễn đàn lớn nhỏ đều đang đưa tin, tình hình hiện tại đã khiến cả nước đều biết.
Mà nhân vật Lục gia này cũng đã bị lộ ra ngoài ánh sáng. Dù sao ngày hôm qua, Lâm Phàm đối mặt với nhiều phóng viên như vậy mà vẫn phân tích đạo lý rõ ràng. Còn đối với những phóng viên ở nơi khác tới thì làm sao họ biết được đó là ai.
Dù sao cũng là Lâm đại sư nói, toàn bộ lời nói của hắn đều được phát ra mà không hề chỉnh sửa lại.
Thượng Hải.
Trần Xương Thịnh và Vương Minh Dương đang hội họp. Lúc tin tức này xuất hiện, cả người Trần Xương Thịnh gần như choáng váng, ông ta không nghĩ tới bên Đông Bắc lại xảy ra loại chuyện thế này, hơn nữa còn là do Lâm đại sư làm ra.
Điều này làm cho ông ta có chút bất ngờ, rốt cuộc Lâm đại đã làm thế nào vậy?
Giờ phút này, ông ta đang kinh ngạc nhìn Vương Minh Dương: "Tổng giám đốc Vương, anh nói xem Lâm đại sư làm thế nào được vậy?”
Vương Minh Dương cũng đã không còn lời nào để nói, làm sao anh ta biết người anh em nhà mình làm thế nào. Anh hỏi tôi, tôi mẹ nó còn phải đi hỏi anh ấy cái đã.
"Tổng giám đốc Trần, việc hiện tại không phải làm sao làm được, mà đây là chuyện đã xảy ra. Dù sao chuyện này cũng quá lớn rồi, anh nói xem, đối phương chắc sẽ không cùng người anh em của tôi cá chết lưới rách đâu nhỉ, không biết có nguy hiểm gì không?" Bây giờ Vương Minh Dương đang lo lắng loại chuyện này.
Giống như tổng giám đốc Trần nói, nếu như đối phương cảm thấy mình đã không có khả năng xoay người, vậy người này có thể liều mạng với người anh em nhà mình hay không?
Ngẫm lại đã cảm thấy rất nguy hiểm.
"Cái này..." Trần Xương Thịnh cũng không biết nên trả lời như thế nào, cảm thấy rất có khả năng này. Tính cách của Lục gia, ông ta cũng có hiểu biết, là loại người vô cùng ngoan độc.
Sở cảnh sát.
Quản lý công ty vận chuyển trợn tròn mắt nhìn các đồng chí cảnh sát trước mặt.
Tình huống hiện giờ đúng là ngoài dự liệu, anh ta cũng không biết mình nên nói cái gì.
"Dương Phi, bây giờ chúng tôi cho anh thêm một cơ hội, mấy thứ này rốt cuộc là của ai." Một cảnh sát thâm niên đầy chính nghĩa nghiêm khắc nhìn chằm chằm Dương Phi, trong lòng ông ấy không tin mấy thứ trước mắt này là của người quản lý công ty vận chuyển này. Bởi vì căn cứ vào điều tra, người quản lý này vẫn chưa có năng lực để làm như thế.
Trải qua một đêm kiểm đếm, số lượng ma túy kia quả thực kinh người, chỉ sợ đây là lần phát hiện độc phẩm lớn nhất từ trước đến nay trong lịch sử Đông Bắc.
Dương Phi đeo còng tay ngồi ở một chỗ, trong lòng vô cùng lo lắng.
Anh ta cũng không ngốc, số ma túy kia căn bản mình không thể gánh vác, nếu không thì anh ta cũng chẳng có mạng mà đi ra ngoài. Bởi vì chắc chắn đây là tội lớn phải mất mạng.
Nhưng mà bên Lục gia thì anh ta phải làm như thế nào? Nếu bán đứng Lục gia thì chỉ sợ không phải riêng mình anh ta sẽ xui xẻo, mà già trẻ cả nhà cũng phải xui xẻo theo.
"Nói, rốt cuộc là của ai." Viên cảnh sát lớn tiếng hỏi.
Băng đảng do Lục gia cầm đầu rất càn rỡ ở Đông Bắc, nên đương nhiên ông ấy muốn bắt hết đám sâu mọt này một lần. Nhưng với năng lực bản thân ông ấy thì không đủ, lại chưa tìm được cơ hội nào. Bây giờ cơ hội đã tới, đương nhiên là ông ấy muốn tranh thủ moi ra được nhiều tin tức hữu dụng.
Chỉ cần lập hồ sơ thông tin này, ông ấy không tin là còn có người dám mạo hiểm. Tuy nhiên, đúng lúc này, ông ấy hình như lại xem thường năng lực của băng đảng Lục gia rồi.
Một đồng nghiệp đi tới nói: "Anh Huy, lãnh đạo bảo anh đi một chuyến, chuyện thẩm vấn này sẽ do người cấp trên phái xuống tiếp nhận.”
"Chuyện gì vậy? Tôi sắp tra hỏi xong rồi." Viên cảnh sát có thâm niên nghi hoặc hỏi. Nhưng đột nhiên biểu cảm phát sinh biến hóa, ông cảm thấy có thể chuyện này sẽ xuất hiện biến cố.
"Cái này tôi cũng không biết, là cấp trên ra lệnh."
Dương Phi vẫn chưa biết làm gì thì giờ phút này nghe được đối thoại giữa hai người, đột nhiên trong lòng mang đầy tuyệt vọng của anh ta lại nhen nhóm một tia hy vọng.
Đây nhất định là Lục gia đến cứu mình.
......
Lúc này, Lâm Phàm còn đang đi dạo trên đường phố, không hề bị chuyện này ảnh hưởng chút nào.
Hiện tại hắn đang suy nghĩ xem sự tình sẽ có biến hóa gì đây, ngẫm lại cũng có chút tò mò.
Đinh đinh.
Điện thoại reo.
Lâm Phàm nghe điện thoại, nhất thời cười nói: "Ôi chao, Lục gia nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại cho tôi vậy?”
Lục gia ở đầu dây bên kia, hiện tại gã đang ước gì có thể giết chết Lâm Phàm ngay lập tức, nhưng ông ta cố gắng nhịn xuống.
“Lâm đại sư, chúng ta có việc gì thì cứ nói chuyện hẳn hoi đã, cậu không cần phải chơi tôi như vậy chứ?"
Lâm Phàm ngây người: "Lục gia, đây là hiểu lầm mà. Tôi mẹ nó biết đâu được ông sẽ giấu mấy thứ này ở đó. Nếu tôi biết thì chắc chắn đã không làm như vậy, khẳng định phải liên hệ với đại đội chống ma túy mới đúng nha.”
"Mày..." Lục gia suýt nữa không nhịn nổi, tức giận mắng đối phương: "Đừng vu oan cho tao, mấy thứ này không phải của tao.”